-Ông nói là Chu Kiến Quốc đã ra tay?
Mễ Khắc Lương cũng chấn động, hai mắt mở to nhìn Trần Văn Đông, dường như không dám tin.
-Chắc chắn vậy! Ông đã đến Phòng Công an chưa? Đã gặp Tưởng Đại Chính chưa?
Trần Văn Đông vội vàng hỏi.
Mễ Khắc Lương lắc đầu:
-Chưa, tôi đã gọi điện thoại cho lão Vương. Lão Vương nói không có chuyện này được, Phòng không nghiên cứu chuyện này.
Người gọi là lão Vương, chính là Phó phòng Công an, cũng chính là cán bộ bản địa của huyện Lâm Khánh, từ trước đến nay vẫn có quan hệ rất thân thiết với Mễ Khắc Lương. Thông thường mà nói, Phòng Công an muốn bắt Đại đội trưởng cục Nông nghiệp, cũng chính là cháu của Mễ Khắc Lương, chắc chắn cũng phải suy xét kỹ. Nếu lão Vương cũng không biết thì chắc không phải rồi.
-Nếu Tưởng Đại Chính đã phục trước Chu Kiến Quốc rồi, thì sẽ có khả năng không quan tâm đến lão Vương. Ái chà, lão Mễ, ông sơ suất rồi!
Trần Văn Đông nóng nảy, oán giận nói.
-Tưởng Đại Chính không thể? Gã đâu có lá gan lớn như vậy?
Mễ Khắc Lương còn đang tự cho mình tốt, cảm thấy không ai dám chống lại mình.
Trần Văn Đông thực sự bực tức!
Loại người gì vậy?
Sao lại lúc nào cũng mang tâm thái "là người đứng đầu trong thiên hạ" vậy.
-Lão Mễ, không đúng, chắc chắn Chu Kiến Quốc đã nhúng tay vào rồi, nếu không, thái độ phía bộ đội sao lại thay đổi như vậy? Người của Phòng Công an sao lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050309/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.