- Anh đây là ý gì? Đồn công an là vua chắc?
Hoàng Hưng Quốc còn chưa mở miệng, một cán bộ kỷ luật kiểm tra phía sau y liền không kìm nổi, hướng về phía Hạ Hàn la lối.
Người này bộ dáng cũng chỉ khoảng hai mươi mấy mấy tuổi, vẻ mặt tràn đầy tự tin, đây cũng là không thể làm giả được, gã ta thật sự là vô cùng tự tin, cảm thấy ở huyện Lâm Khánh, không ai dám không nể mặt sếp gã ta.
Hạ Hàn liếc nhìn gã một cái, rất không tiết nói:
- Có phải hay không, ông thử xem sẽ biết. Mấy ông… tránh ra hết cho tôi, có tin tôi còng các ông lại không!
Hạ Hàn có câu cửa miệng, cứ thỉnh thoảng thì lại thốt ra, hiện tại nói chung cũng là dừng cương trước bờ vực. Đây đã rất nể tình rồi.
- Còng ư? Sở trưởng Hạ, anh dựa vào cái gì mà còng chúng tôi?
Hoàng Hưng Quốc lạnh lùng hỏi ngược lại.
- Tai ông bị điếc hả? Không nghe tôi đã nói qua với ông, tôi đang chấp hành công vụ. Các ông nếu không tránh ra, thì chính là gây trở ngại công vụ, còng các ông lại còn có ý kiến à?
Hạ Hàn căn bản không thèm quan tâm y là ai, thẳng thừng mà nói
Tiêu Du Tình liền nhìn đến hai mắt tỏa sáng.
Chỉ cần là anh em của Lưu Vĩ Hồng, thì không ai là không ngang ngược, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Hoàng Hưng Quốc quả thực tức muốn bể phổi, cả bản mặt âm trầm đến mức đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050285/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.