Những lời này của Lưu Vĩ Hồng xem ra khẩu khí không nhỏ.
Đoạn đường từ thị trấn Thành Quan đến thị trấn Giáp Sơn dài khoảng ba bốn chục km. Có khoảng một phần ba là nằm trong hạt cảnh của khu Giáp Sơn. Muốn sửa chữa lại hơn mười km đường nhựa hoặc đường xi măng thì khoản tiền bỏ ra cũng không phải là ít. Nếu là ở những khu giàu có khác, Bí thư nói vậy thì người ta sẽ không hiểu nhầm là khoác lác. Nhưng ở khu Giáp Sơn? Thì thôi quên đi.
Duy nhất một khả năng, chính là Lưu Vĩ Hồng đánh mai phục. Phía trên không chỉ cung cấp một triệu. Nếu như vậy, thì còn có thể nói thế được. Nếu không thì ở khu Giáp Sơn lương của cán bộ cũng phải cần tài chính huyện chi trả, chứ nói gì đến sửa đường chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Mai phục thì không có. Tôi không dám giấu các vị lãnh đạo. Chúng tôi hiện nay, đúng là hai bàn tay trắng thật.
Từ Văn Hạo cười nói:
- Thế Bí thư Lưu lấy gì để sửa đường? Cái này cũng phải dùng tiền đấy.
Từ Văn Hạo cũng là nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng đừng có tỏ thái độ lung tung. Những bí thư Khu ủy già đời khác, nói lung tung trước mặt lãnh đạo huyện, rồi vỗ ngực ra vẻ ta đây, thì cũng có. Nhưng người ta là người có thâm niên, ở huyện Lâm Khánh lăn lộn bao nhiêu năm rồi, là những người như thế nào thì trong bụng các vị lãnh đạo huyện đều nắm rõ. Ai cũng chẳng thèm cho là thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050225/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.