Chương trước
Chương sau
Quả nhiên, tiếp theo sau đó Đặng Trọng Hòa liền đưa ra ý kiến đưa nhà công vụ ra bán khiến người ta giật mình.

Dựa theo phương án này, trong thời gian tới đây, tất cả các nhà ở công vụ trong Huyện sẽ được đem ra bán với giá đồng nhất 80-150 tệ/mét vuông, bán cho cán bộ công nhân viên chức. Không những bán nhà ở, còn bán luôn cả quyền sử dụng dất. Thanh toán một lần, không trả góp, dùng tiền mặt toàn bộ để giao dịch. Theo tính toán của Đặng Trọng Hòa, bán nhà công vụ, trong hai đến ba năm, có thể thu được khoản tiền khoảng ba mươi triệu trở lên. Số tiền này có thể sử dụng để cải thiện điều kiện hầm mỏ, còn có thể xây dựng được một hai nhà máy gia công kim loại màu quy mô tầm cỡ, tăng thêm thu nhập tài chính của Huyện.

Nghe xong phương án này, ngay cả Lưu Vĩ Hồng hai kiếp làm người, hiểu biết nhiều, cũng há hốc miệng.

Hoa Trọng và hắn quả thật dám nghĩ!

Quả nhiên, lời của Đặng Trọng Hòa vừa dứt, phòng hội nghị liền náo động, mọi người đều vẻ mặt phấn chấn, bàn tán sôi nổi.

Nhưng nếu nhìn kỹ, những người hưng phấn bàn bạc đều là những cán bộ cấp trung, những lãnh đạo Huyện đều ngồi nghiêm chỉnh, không thấy động thái gì, cũng không thảo luận gì, chỉ là hai ba người ngồi gần nhau dùng ánh mắt để thảo luận với nhau mà thôi.

Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn Chu Kiến Quốc, phát hiện mặc dù Chu Kiến Quốc cũng không hề có động tĩnh gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng có phấn chấn. Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười khổ, Chu Kiến Quốc vẫn là thiếu kinh nghiệm trong việc phát triển kinh tế địa phương, hầu như không phát hiện ra trong kế hoạch này có điều bất ổn. Chỉ biết đắc ý với vấn đề dùng nguồn vốn tư nhân để đầu tư vào mỏ than của Đặng Trọng Hòa, có lẽ y thật sự không biết được những nguy hiểm tiềm ẩn trong đó, gần như chỉ vì đấu tranh quyền lực mà thôi.

Về phần bán nhà công vụ để gom nguồn tài chính, có thể đoán trước được Chu Kiến Quốc sẽ đồng ý.

Thấy những lãnh đạo Huyện đều ngồi nghiêm chỉnh, Lưu Vĩ Hồng đoán việc này chỉ mới là ý kiến riêng của Đặng Trọng Hòa, có lẽ cũng đã thông qua với lãnh đạo Huyện ủy trong phạm vi nhỏ, tạm thời có lẽ còn phải thảo luận ở Hội nghị thường vụ.

Nếu thật sự đã được thảo luận ở Hội nghị thường vụ hoặc đã làm việc cùng Chủ tịch Huyện, những Bí thư Khu ủy không thể không nghe được một chút phong thanh. Hơn nữa nếu đem thảo luận ở Hội nghị thường vụ trước thì những trật tự này cũng đã bị đảo lộn rồi. Đều đã thảo luận ở Hội nghị thường vụ rồi, còn mở hội nghị tọa đàm làm gì? Không phải cố ý gây mâu thuẫn hay sao?

Đặng Trọng Hòa đưa ly trà lên uống, ánh mắt tập trung vào những cán bộ đang ngồi phía dưới, gương mặt lộ rõ vẻ đắc ý. Từ phản ứng của những cán bộ đó có thể thấy, phương án này của y đã rất được hoan nghênh.

-Chủ tịch Đặng…

Vị Bí thư Khâu vừa rồi đã cướp lời bây giờ lại giơ tay, đương nhiên không phải dựng tay trên bàn để giơ tay theo đúng quy định như học sinh cấp một, mà là giơ cao, dường như đang chào hỏi với Chủ tịch Đặng lâu ngày gặp lại.

-Lão Khâu, nói đi!

Đặng Trọng Hòa ôn hòa gật gật đầu với Bí thư Khâu.

-Chủ tịch Đặng, các vị lãnh đạo, tôi muốn nói vài câu, xem như thả con tép, bắt con tôm vậy…Nếu nói không đúng, mong các vị lãnh đạo phê bình chỉ điểm…Trước tiên, tôi hoàn toàn tán thành với hai phương án của Chủ tịch Đặng. Huyện Lâm Khánh chúng ta là một huyện giàu tài nguyên khoáng sản, các loại than, kim loại màu đều vô cùng phong phú. Tôi hoàn toàn tán đồng việc lấy nghành khai thác tài nguyên khoáng sản làm ngành công nghiệp trụ cột của Huyện nhà, đó cũng là nhiệm vụ mới mà Tỉnh đã giao cho Địa khu chúng ta mà, ha ha…Chủ tịch Đặng nói rất đúng, mỏ khoáng sản của chúng ta, điều kiện quá khó khăn, công nhân ăn uống cũng kém, ở cũng không đủ điều kiện. Trên mỏ than còn rất nhiều túp lều, tam đại đồng đường là một hiện tượng rất bình thường, thậm chí còn có tứ đại đồng đường. Không thể tiếp tục như vậy được nữa. Điều kiện sống của những công nhân mỏ vất vả như vậy, kém như vậy, làm gì có tâm tình để sản xuất? Giá cả lại thấp như vậy, giá than bảy tám mươi tệ một tấn, nếu sản lượng cứ không tăng cao, còn có lợi nhuận gì? Không cần nói đến lợi nhuận, e rằng những công nhân hầm mỏ muốn nuôi sống cả nhà cũng đã khó rồi. Lại càng không nói đến việc nộp thuế, phân chia lợi nhuận, Huyện còn phải nuôi họ nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được. Chủ tịch Đặng đã nêu ra vấn đề tiến hành cổ phần hóa, thay một dòng máu mới, tôi tán thành cả hai tay. Đã nên như vậy từ lâu rồi, nhưng ở đây, tôi còn có một câu hỏi…

Bí thư Khâu ăn nói rất lưu loát, nói gì cũng có trước có sau, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của mọi người. Có một số cán bộ còn mỉm cười, dường như cảm thấy rất thú vị. Xem ra vị Bí thư Khâu này là một thành viên tích cực, có nhiều cán bộ cũng hiểu tính cách của ông ta, biết ông ta là người hay nói thẳng, thường khai ngòi trước tiên.

Đặng Trọng Hòa gật đầu, nói:

-Ông cứ nói đi!

-Có phải tất cả các mỏ khoáng sản đều áp dụng chính sách này? Ngoại trừ những mỏ than thuộc Cục khoáng sản, những mỏ than trong Khu, trong các thôn có phải cũng như những mỏ than ở Huyện, đều cho phép những nguồn vốn khác thâm nhập, tiến hành cải tạo Cổ phần hóa?

Bí thư Khâu hỏi, những cán bộ, nhất là những Bí thư Khu ủy, đều rất hồi hộp chờ câu trả lời thuyết phục của Đặng Trọng Hòa.

-Tôi thấy có thể được, phải mở ra rộng khắp mà, chỉ thực hiện cải cách một hai hầm mỏ thì hiệu quả không rõ ràng, mà cũng không có tác dụng gì lớn đối với nền kinh tế của Huyện. Có thể cải cách nhiều hầm mỏ một chút, làm đồng loạt mới có thể dễ so sánh với nhau, để không ngừng hoàn thiện phương án này.

Đặng Trọng Hòa không hề do dự trả lời chắc chắn.

Bí thư Khâu rất vừa lòng, lập tức nói:

-Vậy thì tốt quá rồi. Không những Huyện gặp khó khăn, mà chúng tôi phía dưới, có Khu nào là không khó khăn? Một khi chính sách này của Huyện được thực thi cũng là một sự khích lệ lớn đối với công việc xây dựng nền kinh tế của các Khu chúng tôi phía dưới.

Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi chau lại.

Đây mới chỉ là một Hội nghị tọa đàm, Đặng Trọng Hòa cũng chỉ nêu ra một ý kiến, vẫn chưa thể xem là ý kiến của Ủy ban nhân dân huyện, nhưng khi ra khỏi miệng người này, lại trở thành "chính sách"!

Xem ra Bí thư Khâu cũng không nói sai, mà là cố ý, giọng điệu như đang giúp đỡ Đặng Trọng Hòa.

Đã là hội nghị tọa đàm, Đặng Trọng Hòa vốn không tự tin vào bản thân, lúc này rất cần một người như Bí thư Khâu đứng lên hò hét.

Cùng với cái chau mày của Lưu Vĩ Hồng, mí mắt của Đặng Trọng Hòa cũng bất giác nháy nháy. Nhìn qua, y có vẻ như rất quan tâm đến mỗi một người trong buổi hội nghị, chứ không tập trung vào một mục tiêu cụ thể nào. Nhưng thật ra, y đang chú ý đến phản ứng của Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng.

Nhất là Lưu Vĩ Hồng.

Người Thanh niên này không những có chút lai lịch, hơn nữa còn rất có chính kiến bản thân.

Tiếc là, ý kiến của Lưu Vĩ Hồng dường như không cùng một hướng với Đặng Trọng Hòa y!

-Tiếp theo tôi nói đến chuyện cải cách nhà ở, tôi cảm thấy chính sách này của Huyện rất anh minh. Vấn đề cải cách nhà ở này phải hạ quyết tâm. Tôi nghe nói rất nhiều thành phố lớn sớm đã bắt đầu làm rồi. Đương nhiên, họ có tiền mà, Huyện chúng ta lại không có tiền, rất nhiều nhà ở muốn cải cách cũng khó. Tôi thấy chính sách này của Chủ tịch Đặng rất hay, có sức thu hút. Huyện chúng ta có nhiều nhà công vụ như vậy, đều giao không điều kiện cho cán bộ công nhân viên chức sử dụng, rất không có lời, cũng không phù hợp với chính sách cải cách mở cửa của Quốc gia. Đây là một khoản tài sản vô hình, bây giờ hãy biến những tài sản vô hình thành tài sản hữu hình, như vậy mới đúng, sớm đã nên làm như vậy rồi. Đem nhà công vụ ra bán, cán bộ công nhân viên chức được ưu đãi, Huyện lại có nguồn tài chính, một công đôi việc, tôi hoàn toàn tán thành, chỉ là…Chủ tịch Đặng, nguồn tài chính có được từ việc bán nhà công vụ này có phải cũng chia cho chúng tôi phía dưới một ít, chúng tôi cũng rất nghèo…

Bí thư Khâu lại bắt đầu "lời lẽ chính nghĩa", nói đến sau cùng lại lộ ra sự "vô lại". Xem ra bất luận là ai, bất luận là những người thân tín của Đặng Trọng Hòa, một khi đề cập đến tiền, hai mắt đều sáng hẳn lên, tinh thần không thể bình tĩnh nổi.

Phòng hội nghị lập tức vang lên một trận cười, thậm chí có người còn vỗ tay cho Bí thư Khâu.

Có thể đoán được những lời Bí thư Khâu nói là tiếng lòng của mọi người.

Có một thùng thuốc súng như lão Khâu ở đây, cũng rất có lợi. Ít nhất cũng giúp mọi người nói ra những điều mà họ không dám nói. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Đặng Trọng Hòa cũng cười mắng:

-Khâu Đức Viễn này, ông chính là một tên tham tiền, nhà cũng không có mà bán, đã lại nảy ra chủ ý này rồi? Nói cho ông biết, việc này bây giờ tôi không thể trả lời ngươi, tiền bán nhà phải dùng như thế nào còn phải bàn bạc nữa. Bây giờ ông cũng đừng mơ tưởng, cứ nên nghĩ đến cách nào khác đi!

Khâu Đức Viễn gãi đầu, cười ha hả nói:

-Vậy được, tôi phát biểu xong rồi, các đồng chí tiếp tục đi!

Nói xong, liền cầm ly trà lên uống mấy ngụm, nhìn xung quanh, vẻ mặt có vẻ đắc ý.

-Chủ tịch Đặng, nhà công vụ đem bán, có phải sẽ bán luôn quyền sử dụng đất không?

Một lát sau, lại có một cán bộ lớn giọng hỏi.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chính là Chủ nhiệm Long của Ủy ban Xây dựng Huyện.

Chủ nhiệm Long khoảng bốn mươi tuổi, nhưng lại rất cao lớn, ngũ quan thanh tuấn, mặc đồ tây, tóc chải mượt mà, còn vuốt keo, cũng xem như tuấn tú lịch sự. Lưu Vĩ Hồng cũng đã từng trò chuyện với y hai lần. Người này nói chuyện rất thông minh, chính là đôi mắt cứ luôn đảo qua đảo lại, giống như đang có ý đồ gì vậy. Bởi vì đôi mắt này, nên ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng đối với y cũng chỉ rất bình thường.

-Đương nhiên, nếu không bán quyền sử dụng đất, trong lòng dân chúng sẽ nảy sinh nghi hoặc, thì những nhà ở này sẽ rất khó bán.

Đặng Trọng Hòa trả lời khẳng định.

-Như vậy, có phải chỉ có cán bộ công nhân viên chức mới có thể mua không? Những công nhân viên chức của những đơn vị bên ngoài hoặc những quần chúng khác có thể mua nhà công vụ không?

Chủ nhiệm Long lập tức hỏi.

Mọi người liền chăm chú nhìn Đặng Trọng Hòa, xem y sẽ trả lời thế nào. Đây là một câu hỏi rất thực tế, bán nhà công vụ sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều phương diện, không suy nghĩ kỹ đến vấn đề này, nếu làm không tốt sẽ bị rối loạn.

-Có thể!

Đặng Trọng Hòa mặt không đổi sắc, lập tức đáp.

-Chỉ cần là những người trong Huyện, có đủ tiền, thì ai cũng có thể mua.

-Vậy…ví dụ như, tòa nhà Ủy ban Xây dựng của chúng tôi, nếu bán đi, nếu lỡ có người trong cơ quan không mua nổi thì sao? Người ngoài đến mua ngôi nhà mà vốn dĩ họ đang ở, vậy họ sẽ ở ở đâu?

Chủ nhiệm Long lại đặt câu hỏi.

-Họ vẫn có thể ở đó, nhưng phải trả tiền thuê nhà.

Tiền thuê sẽ giao cho chủ nhà mới, đơn vị không can thiệp. Nếu không nộp tiền thuê, thì sẽ trừ dần vào tiền lương. Đồng chí, bây giờ chúng ta đã làm kinh tế thị trường rồi, mọi thứ đều phải tính theo kinh tế thị trường, không thể làm chung hưởng chung được nữa.

Đặng Trọng Hòa nói hơi nhấn mạnh.

Chủ nhiệm Long gật gật đầu, không nói gì nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.