Chương trước
Chương sau
Một chiếc xe Jeep quân dụng chậm rãi tiến vào sân đại nội.

Ở trên bản đồ, tòa nhà này không được đánh số, vô cùng u tĩnh nhưng lại rất nổi tiếng.

Người lái chiếc xe Jeep chính là Lưu Vĩ Hồng.

Chiếc xe này là chiếc xe chuyên dùng của Quân đoàn quân khu thủ đô. Lưu Vĩ Hồng dừng ở Hạo Dương hai ngày, cùng Đường Thu Diệp quấn miết lấy nhau, sau đó Lưu Nhị ca, Hạ Hàn cùng với Lưu Thành Gia, Hạ Thiên Hữu đi lên núi.

Mặ dù Lưu Vĩ Hồng thân thủ mạnh mẽ, đánh nhau rất khỏe, nhưng tài bắn súng không tốt lắm, đi cùng với cha lên núi, đơn giản chỉ là cho tròn chữ hiếu. Không ngờ Lưu Nhị Ca vận khí không kém, dùng súng bắn được một con hoẵng nên rất chi là đắc ý.

Dù sao Lưu Thành Gia cũng đang thực hiện công tác quân sự, không thể rời khỏi vị trí quá lâu nên bọn họ không qua đêm ở trên núi mà về ngay ngày hôm đó. Ngày hôm sau, Lưu Vĩ Hồng cùng với cha mẹ đến Đại Ninh. Đáng lẽ Lưu Thành Gia dự định đi mát bay về Thiết Môn, nhưng Lâm Mỹ Như mặc kệ, nhất định muốn ngồi tàu hỏa. Như vậy mới có thể cùng ở thêm với con trai một thời gian.

Dù sao cũng không có công việc gì đặc biệt quan trọng, Lưu Thành Gia liền đồng ý với vợ, một nhà ba người cùng nhau ngồi tàu hỏa đi về phương Bắc.

Ở trên tàu, Lâm Mỹ Như liền nói đến chuyện Nhâm Tú Nghi, hỏi Lưu Vĩ Hồng và cô ta "tiến triển" thế nào rồi.

Lưu Vĩ Hồng trố mắt một chút, mới nhớ ra Nhâm Tú Nghi chính là con gái của cô Tiêu, giới thiệu làm đối tượng cho hắn. Nhưng ngay sau hôm gặp mặt, Lưu Vĩ Hồng đã nói rõ ràng với Nhâm Tú Nghi rằng mình đã có người trong lòng nên không thể qua lại với cô được.

Những việc như thế này không thể lững lờ được, nếu cứ lững lờ không dứt khoát, chẳng may Nhân Tú Nghi có tình cảm với hắn thì đúng là đại phiền toái.

Nhâm Tú Nghi cũng là không sao cả.

Dù sao cũng chưa bắt đầu, tự nhiên cũng chưa thể nói đến việc có tình cảm hay không. Nếu xét về gia cảnh và bản thân cô, không lo không có ai môn đăng hộ đối.

Cho nên đối với việc này coi như cho qua. Lưu Vĩ Hồng và Nhâm Tú Nghi khi đối diện với cha mẹ cũng không hề nhắc tới. Lâm Mỹ Như và Tiêu Huệ Quân còn tưởng rằng hai người bọn họ đang yêu nhau tha thiết nữa.

Lưu Vĩ Hồng đành phải thẳng thắn nói ý kiến của mình, thật sự không thể cưỡng ép được.

Điều này làm cho Lâm Mỹ Như tức giận vô cùng, không kìm được hướng ánh mắt giận dữ nhìn con trai.

Lưu Vĩ Hồng lại cười hì hì, không thèm để ý. Không thể che giấu mãi chuyện này được, Lâm Mỹ Như tức giận một trận, cũng không còn cách nào khác. Việc nam nữ yêu nhau còn là do duyên phận. Con trai thật sự không thích con gái của Tiêu Huệ Quân, cũng không thể miễn cưỡng. Dù sao Lâm Mỹ Như cũng chỉ có một đứa con trai, không muốn ép buộc hắn chuyện hôn nhân đại sự, thôi thì tùy vào quyết định của hắn vậy. Nguồn tại http://Truyện FULL

Hơn nữa con gái nhà quyền quý ở Bắc Kinh, tuổi tác và diện mạo thích hợp cũng không ít, về sau lại giới thiệu cho Lưu Vĩ Hồng cũng không muộn.

Tóm lại, con trai còn trẻ, chưa đến hai mươi ba tuổi, việc kết hôn cũng không cần gấp gáp.

Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như xuống xe ở Thiết Môn, Lưu Vĩ Hồng tiếp tục đi Bắc Kinh. Lưu Thành Gia nói hắn có thể dùng xe của Quân đoàn thủ đô. Lưu Thành Gia cũng không muốn con trai đến Bắc Kinh làm việc mà còn phải chen chúc trên xe buýt công cộng.

Hiện giờ địa vị của gia đình cũng đã khác xưa, con trai cũng đang bước vào thể chế, đảm nhiệm chức vụ Bí thư khu ủy, cần phải chú ý thể diện. Cái gọi là "thể diện" có quan hệ rất lớn với mấy thứ đại loại như vậy. Người ta khi gặp anh, tự nhiên sẽ sinh lòng kính trọng, làm chuyện gì cũng thuận lợi. Nếu không chỉn chu một chút, người khác cũng sẽ không thèm để mắt đến anh.

Cái này căn bản cũng rất có lợi. Lăn lộn ở cái xã hội này, muốn trở nên nổi bật, trước tiên phải hiểu rõ đạo lý "thuận theo thủy triều".

Lưu Vĩ Hồng tự nhiên sẽ không khách khí, vừa đến Bắc Kinh liền đến ngay văn phòng Quân đoàn thủ đô, nói muốn sử dụng chiếc xe Jeep này. Công tử của Quân đoàn trưởng đại giá quang lâm, văn phòng tất nhiên không chút do dự, Lưu Vĩ Hồng nói thế nào thì làm theo thế ấy.

Huống chi đây còn là con cháu dòng dõi Lưu lão gia chính tông.

Lưu Vĩ Hồng không vội vã đi thăm hỏi chú chồng cô là Mã Quốc Bình, mà làm một việc khiến ai cũng không ngờ được là gọi một cuộc điện thoại, nói muốn đi Thanh Tùng Viên gặp Lưu lão gia.

Hành động này của Lưu Vĩ Hồng cũng coi như là một phép thử.

Lưu Vĩ Hồng muốn biết, hiện giờ trong lòng ông nội, rốt cuộc mình có vị trí như thế nào.

Đại nội trả lời rất nhanh, cũng rất trực tiếp: Ông cụ đồng ý gặp hắn.

Lưu Vĩ Hồng thấy hơi kích động.

Từ khi hắn chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên một mình đến Thanh Tùng Viên gặp Lưu lão gia, cho dù Lưu lão gia chính là ông nội hắn.

Điều này có ý nghĩa rằng Lưu Vĩ Hồng đã được Lưu lão gia chấp nhận, cho rằng hắn đã có tư cách một mình cùng với ông cụ nói chuyện. Nếu ở trong gia đình bình thường thì việc cháu trai muốn gặp ông nội là điều đương nhiên, thậm chí ông cụ có khi ngày đêm mong ngóng còn không được. Nhưng ở gia đình quyền quý như nhà hắn thì hoàn toàn không phải như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.