Chưa đi đến trước tòa "nhà trệt biệt dã" kia của Hạ Thiên Hữu, thì đã nghe thấy tiếng cười cực kỳ sang sảng từ trong phòng khách truyền ra
Tiếng cười này khiến cho Lưu Vĩ Hồng hoảng sợ một phen
Là ông già Lưu Thành Gia ba của hắn!
Lưu Vĩ Hồng thật sự là chưa từng nghe được Lưu Thành Gia cười rộ lên sang sảng như vậy. Có lẽ lúc nhỏ có nghe qua, nhưng không nhớ rõ lắm. Từ khi Lưu Vĩ Hồng biết chuyện tới giờ, ba hắn luôn trầm mặc ít lời, không mấy nói cười. Ngày thường khó thấy được nụ cười trên mặt.
Thật không ngờ ở trong nhà chiến hữu cũ, liền lộ ra "nguyên hình"
Lưu Vĩ Hồng mặc dù ở rất nhiều tác phẩm văn nghệ nhìn thấy qua miêu tả có liên quan đến tình hình chiến tranh, dù sao bản thân chưa từng đi qua lính, không có tự mình nhận thức. Không ngờ là chiến hữu cũ gặp nhau, lại có thể khiến tính tình một người khác một trời một vực với ngày thường.
Hạ Hàn liền hạ giọng nói:
- Hai ông già đó đều điên rồi!
Lưu Vĩ Hồng trừng mắt liếc cậu ta một cái, cười mắng:
- Nói cái gì đó, đó là ba cậu mà! Hơn nữa, hai người bọn họ đều hơn bốn mươi tuổi, phong nhã hào hoa, ông già gì chứ?
Hạ Hàn cười nói:
- Hơn bốn mươi tuổi còn không già à?
Lưu Vĩ Hồng đành phải lắc đầu. Chính hắn, cũng là khoảng bốn mươi tuổi, nhưng chưa từng cảm thấy mình khi đó già như thế nào, không ngờ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050079/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.