- Vậy theo suy nghĩ của cậu, mục tiêu của quốc hữu hóa phải làm thế nào mới có thể thực hiện?
Đặng Trọng Hòa hỏi những lời này, vậy thì ở trong lòng đã hoàn toàn có củng nhận thức với ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, lối suy nghĩ đã vô tình đi sâu vào quy trình thao tác cụ thể
- Bí thư Lưu, không phải tôi không ủng hộ, tôi tiêm cho cậu mũi phòng ngừa trước. Việc này, đừng hy vọng ở huyện lấy tiền. Tình hình tài chính huyện, cậu cũng quá rõ, thiếu hụt không nhỏ, nơi nơi đều phải dùng tiền, tôi cũng không có biện pháp!
Không đợi Lưu Vĩ hồng trả lời, Đặng Trọng Hòa lại vội vã bỏ thêm một câu "Nói rõ trước". Đặng Trọng Hòa làm mấy năm Chủ tịch huyện, phiền nhất chính là một chữ "Tiền", nhất là trước và sau tết âm lịch, Chủ tịch huyện Đặng vì "Trốn nợ", hàng năm đều phải chơi trò mất tích.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười một cái. Hắn tuy rằng không phải Chủ tịch huyện hay Phó chủ tịch huyện, trước kia cũng không phải công tác ở bên văn phòng chính phủ huyện, nhưng đối với tình trạng tài chính huyện Lâm Khánh, quả thật cũng biết một ít, Đặng Trọng Hòa cũng không hề nói láo. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng không phải dễ bị lừa gạt như vậy
- Ha ha, Chủ tịch huyện Đặng, đây cũng không đúng? Tài chính huyện là khẩn trương một chút, nhưng phát triển mạnh ngành khai thác mỏ, là nhiệm vụ mà tỉnh định ra cho địa khu Hạo Dương chúng ta, sao tôi nghe qua, ở tỉnh có tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050075/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.