Lưu Vĩ Hồng nói:
- Không dám. Tôi vừa mới đến, mời Chủ tịch khu Hùng làm người dẫn đường, đến các nơi để tìm hiểu tình huống một chút.
- Bí thư Lưu xâm nhập cơ sở, quả nhiên là một lãnh đạo tốt.
Mông Khả mỉm cười đáp, lập tức nói với Tô Mộc:
- Tô Mộc, mau rót nước mời Bí thư Lưu và Chủ tịch Hùng, mẹ đi lấy ít hạt dưa.
- Dạ!
Tô Mộc liên tục gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:
- Cô Mông, đừng khách sáo quá!
Mông Khả khẽ mỉm cười rồi xoay người đi vào trong buồng.
Tô Mộc cũng cảm thấy ngạc nhiên, không kìm nổi hỏi một câu:
- Thầy Lưu, sao thầy lại được điều đến khu chúng em vậy?
- Haha, Tô Mộc, cán bộ điều động là chuyện rất bình thường. Ồ, mà bây giờ không phải là thời gian nghỉ, sao lại về nhà thế? Tốt nghiệp rồi à?
Tô Mộc hạ giọng nói:
- Hôm trước sinh nhật mẹ em nên em xin phép về.
Lưu Vĩ Hồng giật mình:
- Vậy à? Em thật có hiếu đấy.
Tô Mộc cười nói:
- Đúng vậy, mỗi người cũng chỉ có một người mẹ thôi mà.
Tô Mộc bộ dạng nhã nhặn, thanh tú. Nhìn mặt cậu ta và mẹ rất giống nhau. Khi còn ở trường Nông nghiệp, ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng đối với cậu ta cũng không tồi.
- Tô Mộc, năm nay em tốt nghiệp phải không? Có tính toán gì chưa?
- Chuyện này em cũng chưa nghĩ đến, chỉ phục tùng theo sự bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050067/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.