Việc mà Chu Kiến Quốc lo lắng nhất đã xảy ra.
Bởi vì thời gian trì hoãn quá lâu, cộng thêm điều kiện trang thiết bị y tế của trạm y tế xã Cửu Kiều quá kém, người nông dân bị thương nặng đó cuối cùng không thể qua khỏi. Mặc dù những bác sĩ mà trạm y tế xã Cửu Kiều và bệnh viện nhân dân huyện cử đi cứu trợ đã dốc hết sức lực, người bị thương vẫn chết trên đường chuyển đến bệnh viện nhân dân huyện.
Tin tức lan truyền, Chu Kiến Quốc buồn bực rất lâu không lên tiếng.
Nếu không xảy ra chết người, vụ án các dòng tộc dùng binh khí đánh nhau cũng dễ giải quyết. Xét thấy sự dũng mãnh của người dân huyện Lâm Khánh, thế lực dòng tộc ở đấy khá hùng hậu, thường xảy ra những cuộc ẩu đả với quy mô khá lớn, điều này cũng thông cảm được.
Địa khu hẻo lánh lạc hậu này, tình hình " các dòng tộc căm thù nhau" đã có lịch sử hình thành, cũng không thể hoàn toàn trách người đương quyền được.
Chỉ cần không chết người, bình thường đều không quá truy cứu.
Nhưng người đã chết, tình hình đương nhiên là không giống.
Chu Kiến Quốc sầu não nhất bây giờ chính là làm thế nào để báo cáo với cấp trên. Ông ta lo lắng phải xử lý việc này thế nào. Ở núi Hoa Sơn, ông ta đã nói sẽ "không nhắc việc cũ", một mực bảo đảm với người dân, ông ta sẽ không bắt người. Nhưng đấy là kế tạm thời. Lúc đó không nói như vậy thì không thể làm yên lòng dân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050042/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.