Chu Ngọc Hà cũng nâng mí mắt lên nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, dường như rất cảm thấy hứng thú đối với lời hắn nói. Lúc trước khi thấy Chu Kiến Quốc cùng đồng sự ở đơn vị nói chuyện phiếm, Chu Ngọc Hà luôn không muốn ở bên cạnh, sớm đã trở về phòng mình. Hôm nay có thể là vì không chỗ để đi, đành phải ngồi lại. Nhưng là không loại trừ khả năng là vì có Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng đưa tay ra đem điếu thuốc dụi tắt trong gạt tàn ở trên bàn trà, mỉm cười nói:
- Cục trưởng, chẳng lẽ ông cho rằng người khác có tư cách làm Bí thư huyện ủy huyện Lâm Khánh hơn ông sao?
- Tôi làm Bí thư huyện ủy huyện Lâm Khánh?
Chu Kiến Quốc vẫn còn có chút chưa xoay chuyển kịp, Lưu Vĩ Hồng nói lời này, thật là khiến ông ta hơi giật mình.
Lần này, chẳng những Chu Ngọc Hà thấy hứng thú, thậm chí đến cả cô Vu cũng bắt đầu thấy thú vị, ánh mắt nhấp nháy, dường như Lưu Vĩ Hồng chính là Bí thư Địa ủy, có thể quyết định chức vị này thuộc về ai.
Cô Vu nghe lão Chu nói qua, cái "Công trình cung cấp rau xanh" khiến lão Chu nổi danh gần xa kia, chính là Lưu Vĩ Hồng xúi giục mà ra
Lưu Vĩ Hồng trên mặt tươi cười nhìn qua càng thêm "Thần bí khó lường".
Kỳ thật, Lưu Nhị Ca đây là thật sự ra vẻ cao thâm. Bởi vì hắn đã nhớ ra, vào đời trước, Chu Kiến Quốc xác thực đúng là đảm nhiệm Bí thư huyện ủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050008/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.