- … Cậu là…
Dương Cầm nghi hoặc hỏi. Bà đã không nhận ra Lưu Vĩ Hồng. Vân Hán Dân và Lưu Thành Gia làm láng giềng là chuyện của nhiều năm trước, còn trong thời kỳ cách mạng, lúc đó Lưu Vĩ Hồng chẳng qua mới mấy tuổi. Cách mạng kết thúc không lâu, hai nhà liền lần lượt dọn đi. Không gặp nhiều năm, Dương Cầm nhất thời sao có thể liên tưởng người đàn ông vạm vỡ hùng dũng oai vệ ở trước mặt với tiểu tử thối tha nhiều năm trước?
- Xin chào cô Dương, cháu là Lưu Vĩ Hồng!
Lưu Vĩ Hồng hơi khom lưng chào Dương Cầm, tươi cười tự giới thiệu
Dương Cầm lập tức ngẩn cả người
Bà tuyệt đối không ngờ, lúc này, Lưu Vĩ Hồng lại đến nhà thăm hỏi
Lưu Vĩ Hồng tự giới thiệu, cũng thu hút chú ý của Vân Hán Dân, vẻ mặt lập tức kéo xuống
Giở trò gì thế!
Lúc này, Lưu Vĩ Hồng không ngờ còn dám chạy tới giúp vui, quả thực buồn cười!
Vũ Thường cũng rất kinh ngạc, cô cũng không ngờ Lưu Vĩ Hồng thật sự dám tìm đến nhà. Lập tức trố mắt nhìn chàng trai cao lớn ngoài cửa
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi:
- Cô Dương, cháu có thể vào không?
- A? Đương nhiên, đương nhiên, mời vào!
Dương Cầm không cần suy nghĩ, lập tức liền đáp. Bà là giáo sư, quan niệm lễ tiết căn bản này, sớm đã xâm nhập vào cốt tủy. Lưu Vĩ Hồng hỏi như thế, bà gần như không cần suy nghĩ liền đồng ý trước
Vân Hán Dân lạnh lùng "Hừ"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3049961/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.