Cuối tháng tám, Lưu Vĩ Hồng về tới trường trung cấp nông nghiệp Thanh Phong.
Nhìn thấy dáng phong trần mệt mỏi của Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp vui bất ngờ hơn vạn lần, không quan tâm đến gì liền ôm lấy hắn, cố sức để không khóc.
Lưu Vĩ Hồng cảm nhận được bộ ngực mềm mại, nhẹ nhàng vuốt lưng Đường Thu Diệp, cười nói:
- Cô bé ngốc, anh đã trở về, em nên vui mới phải, khóc cái gì?
- Em chính là vui quá…
Đường Thu Diệp nức nở nói, nước mắt rơi xuống bả vai Lưu Vĩ Hồng.
- Em còn tưởng rằng, anh... anh không trở lại…
Phụ nữ khi yêu đều lo mất, những suy nghĩ kỳ lạ đều nghĩ đến.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nghĩ vớ vẩn, đây là đơn vị công tác. Anh không trở về thì đi đâu lĩnh tiền lương? Được rồi, được rồi, đừng khóc, làm anh không nghỉ được.
Đường Thu Diệp nín khóc mỉm cười, vội vàng lôi Lưu Vĩ Hồng vào phòng mình, Lưu Vĩ Hồng bảo phải đi rửa mặt, Đường Thu Diệp bảo không cần
- Anh cứ ngồi, làm ông chủ, em phục vụ anh.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, quả nhiên ngồi ngay ngắn, kệ cô vội vàng.
Nếu không để cô phục vụ, cô sẽ mất hứng.
Đường Thu Diệp vui vẻ mang một chậu nước vào, khăn mặt đưa tận tay Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng cầm lấy khăn mặt, rửa mặt, lau cổ và hai cánh tay, cảm giác dinh dính lập tức biến mất, không còn thấy tăm hơi, vô cùng thoải mái.
Đường Thu Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3049884/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.