Huyện Hoành Lợi tiếp đãi không giống núi Mạnh Thanh. Cho dù lúc đến thị trấn đã khá muộn, Diêm Quốc Anh không ngờ vẫn đặt một phòng sang trọng nhất của khách sạn, cung kính mời mấy người Diệp Văn Trí, Lưu Vĩ Hồng đi vào.
Vũ Thường không khỏi nhíu mày, rất miễn cưỡng, nhỏ giọng nói thầm:
- Lại là ăn, một ngày ăn bốn, năm bữa, chị sẽ không đi nổi mất.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:
- Không, chị yên tâm, chị xinh đẹp sẵn, dù ăn nhiều hay ít cũng không béo đâu.
- Chỉ biết nịnh nọt là giỏi, một chút kiến thức phổ thông cũng không có.
Vũ Thường trừng mắt nhìn hắn bĩu môi nói.
Lưu Vĩ Hồng cười.
Đây cũng không phải là nịnh nọt, trong trí nhớ kiếp trước, dáng người Vũ Thường rất tao nhã, tuy rằng việc buôn bán không tránh khỏi có chút phải xã giao, nhưng giống như Lưu Vĩ Hồng nói, xinh đẹp là trời sinh, dáng người rất đẹp. Đương nhiên việc này liên quan đến việc Vũ Thường chưa từng sinh con.
Huyện Hoành Lợi dù sao cũng là một huyện của thành phố Nam Phương, được cho là nơi giàu có của địa khu. Cảnh đêm rực rỡ, ánh đèn nê ông nhấp nháy không ngừng, một cảnh phồn hoa náo nhiệt. Tuy chỉ là một thị trấn nhưng còn sầm uất hơn cả thị xã Thanh Phong. Lúc này thì thị xã Thanh Phong phố lớn ngõ nhỏ đều đã yên tĩnh không một tiếng động, đường phố vắng vẻ.
Phòng riêng của khách sạn rất sang trọng, nhưng đối với Lưu Vĩ Hồng, cũng chỉ bình thường, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3049877/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.