Lâm Mỹ Như thu dọn phòng, một lát sau Lưu Thành Thắng cùng với Lưu Vĩ Đông cùng đến.
Lưu Thành Gia khách sáo hoan nghênh cháu và anh trai vào phòng khách.
Lưu Thành Thắng cũng không khiêm nhường nữa, liền ngồi xuống ghế đi văng tại phòng khách. Số lượng các cán bộ sư đoàn của quân khu cũng nhiều, căn phòng này của Lưu Thành Gia điều kiện cũng bình thường, phòng khách thì không to lắm, so với nơi ở của Lưu Thành Thắng thì không thể so sánh nổi. Lưu Thành Gia ngồi cùng với anh trai. Lưu Vĩ Đông và Lâm Mỹ Như ngồi ở ghế cuối.
Lúc đầu Lâm Mỹ Như cũng muốn đi pha trà, nhưng Lưu Vĩ Hồng đã tranh đi rồi.
Lâm Mỹ Như rất vui, liền đi cùng con trai.
Lưu Vĩ Hồng mời bác uống trà, Lưu Thành Thắng cười nói:
- Vĩ Hồng, quả nhiên là kiệt xuất, phải nhìn với con mắt khác xưa rồi! Rất được, rất được, rất có tiến bộ.
Lưu Vĩ Hồng khiêm nhường nói:
- Đâu có, bác quá khen rồi, chỉ là cháu lớn thêm vài tuổi mà thôi.
- Tốt lắm, cháu thật hiểu chuyện, bố mẹ cháu cũng yên tâm, bác cũng yên tâm.
Lưu Thành Thắng xúc động nói, trong lúc vô tình, nhìn lướt sang khuôn mặt Lưu Vĩ Đông.
Lưu Vĩ Đông cảm thấy hai má có phần hơi nóng lên.
Trong bàn cờ chính trị lớn này, biểu hiện của Lưu Vĩ Đông cũng không thể nói là không tốt, nhưng chỉ là biểu hiện tốt ở sau chuyện đã rồi. Sau khi thế cục chuyển biến tốt hơn, y dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3049798/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.