Chương trước
Chương sau
Lưu Vĩ Hồng không có gọi điện thoại cho Sư đoàn trưởng Hạ, mặc dù hắn biết, chỉ cần hắn nói ra tên của Lưu Thành Gia, Sư đoàn trưởng Hạ chắc chắn phải phái xe tới đây. Tình cảm chiến hữu của bộ đội không phải giả, huống chi còn có chiêu bài lớn là Lưu gia. Chỉ có điều huyện Hạo Dương cách thị xã Thanh Phong thật sự quá xa, huống chi đường xá không dễ đi, thật sự đợi Sư đoàn trưởng Hạ từ huyện Hạo Dương phái xe tới, rồi chạy tới thành phố Đại Ninh, cũng phải đến tối, không kịp chuyến bay hôm nay. Hắn đón xe đi Đại Ninh, cũng gần đến tối thì tới nơi, đành phải đón chuyến bay sớm của sáng ngày mai, thời gian giống nhau thì hà tất phải nợ người ta một ân tình.

Về phần Sư đoàn trưởng Hạ, Lưu Vĩ Hồng định giữ lại, có cơ hội sẽ đặc biệt đi thăm hỏi.

Nếu như địa khu Hạo Dương thành lập đúng hạn, Chu Kiến Quốc theo Chủ tịch Địa khu Lục điều về địa khu mới, nếu hắn qua đó thì gần với nơi đóng quân của Sư đoàn trưởng Hạ, đi thăm hỏi cũng tiện.

Lưu Vĩ Hồng lập tức gọi điện thoại cho Hiệu trưởng Chu xin phép. Hiệu trưởng Chu hỏi hắn làm gì, hắn nói trở về Bắc Kinh thăm hỏi cha mẹ, bây giờ chẳng phải đang nghỉ hè sao? Về chuyện khác thì không nói nhiều. Trước khi chưa được gia tộc một lần nữa chấp nhận, giới thiệu lung tung chiêu bài Lưu gia không phải chuyện tốt gì.

Chu Kiến Quốc vừa nghe liền cười rộ lên:

- Trùng hợp, tôi cũng đang có chuyện đi Đại Ninh, cùng đi đi, dù gì cũng thuận đường, cậu lên xe lửa ở Đại Ninh.

Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy chuyện thật trùng hợp, cười đồng ý mà chưa nói với Chu Kiến Quốc là hắn đi máy bay. Thời buổi này, ngồi xe lửa là lựa chọn đầu tiên đi công tác đường xa, công nhân viên chức đơn vị giống bọn họ, cho dù là Chu Kiến Quốc, cũng không dễ ngồi máy bay.

Chu Kiến Quốc ở trong điện thoại bảo hắn chờ, một lúc nữa xe jeep qua đó đón hắn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Lưu Vĩ Hồng liền về ký túc xá trước, nói là thu dọn một chút đồ dùng, rửa mặt và tắm rửa thay quần áo, kỳ thật là đi nói lời từ biệt với Đường Thu Diệp.

- Sao, anh phải trở về? Ôi, sao không nói sớm, em chuẩn bị chút đồ cho anh mà…

Đường Thu Diệp hơi trở tay không kịp, kêu la lên.

- Ha ha, không cần đâu, lần sau đi. Lần này cũng là mẹ anh đột nhiên có ý này, nói muốn anh trở về thăm, nghỉ hè mà.

- Đúng vậy đúng vậy, nghỉ hè rồi, anh nên trở về thăm cô chú, chuyện này cũng trách em, không nghĩ xa như thế, nếu không sao cũng nên chuẩn bị chút đồ cho anh mang về…Thành phố lớn của các anh, cái gì cũng không thiếu, em mang chút đặc sản tươi mới cũng tốt!

Đường Thu Diệp không ngừng tự oán tự than.

Lưu Vĩ Hồng liền cười sờ sờ mặt cô. Mặc dù hôm đó không có "thành chuyện", nhưng quan hệ giữa hai người cũng có thay đổi, giống như người đang yêu, thỉnh thoảng có chút động tác thân mật. Về phần người chồng thiểu năng của Đường Thu Diệp, hai người ai cũng sẽ không thật sự coi y là chồng của Đường Thu Diệp. Vốn là một cuộc hôn nhân ép duyên mà.

Trong lòng của Đường Thu Diệp, "cô chú" chưa từng gặp mặt ở Bắc Kinh mới là "ba mẹ chồng" thật sự của cô.

- Được rồi, anh thu dọn ít đồ thì phải đi rồi, xe của Hiệu trưởng Chu rất nhanh sẽ tới đón anh.

- Em giúp anh thu dọn…

Đường Thu Diệp nói xong, không đợi Lưu Vĩ Hồng nói gì, liền đi thẳng tới ký túc xá bên cạnh của Lưu Vĩ Hồng, bắt đầu thu dọn đồ dùng vệ sinh và quần áo cho hắn. Quần áo của Lưu Vĩ Hồng, toàn là cô giặt, cũng là cô dọn, bản thân Lưu Vĩ Hồng chưa chắc biết được để ở đâu. Hơn nữa ký túc xá cũng thu dọn rất sạch sẽ, ngăn nắp, không còn là bộ dáng lộn xộn ngày xưa.

Đường Thu Diệp rất tự giác mà gánh vác chức trách của người vợ.

- Vĩ Hồng, anh…Khi nào anh về đây?

Đem đồ đạc bỏ hết vào túi xách, Đường Thu Diệp nhìn Lưu Vĩ Hồng, có chút bối rối hỏi. Cô luôn lo lắng, Lưu Vĩ Hồng lần này trở về Bắc Kinh sẽ không bao giờ trở về nữa.

Tim như lục bình, trôi nổi không yên.

- Sẽ không quá lâu, rất mau sẽ trở về thôi.

Lưu Vĩ Hồng ôm lấy thân hình mềm mại của cô, hôn một cái trên má cô, mỉm cười nói.

Khoảng nửa tiếng sau, Lưu Vĩ Hồng ở trước cổng trường lên chiếc xe jeep của Hiệu trưởng Chu. Đường Thu Diệp không tới tiễn hắn. Đây là Lưu Vĩ Hồng yêu cầu, trước mắt biểu hiện quá thân thiết không tốt.

Cuộc hôn nhân trên danh nghĩa và người chồng trên danh nghĩa của Đường Thu Diệp dù sao cũng còn.

Trong xe jeep, ngoại trừ Hiệu trưởng Chu, còn có một cô gái trẻ, Lưu Vĩ Hồng cũng quen, là con gái của Hiệu trưởng Chu, tên là Chu Ngọc Hà, đi làm ở bệnh viện Trung y địa khu. Bộ dáng 24, 25 tuổi, rất là thanh tú, có một khí chất trầm tĩnh.

Hiệu trưởng Chu quen ngồi ở vị trí phụ lái, Lưu Vĩ Hồng cùng với Chu Ngọc Hà ngồi ở ghế sau.

Từ vị trí ngồi như vậy thì có thể thấy được, Hiệu trưởng Chu còn chưa tiến vào trạng thái làm quan, vị trí mà ông ngồi, trên thực tế là thư ký ngồi, lãnh đạo nên ngồi ghế sau. Nhưng đây là địa phương nhỏ, rất nhiều người cũng thích ngồi ở vị trí phụ lái, không gian lớn hơn, tầm nhìn cũng rộng hơn.

Lưu Vĩ Hồng tự nhiên sẽ không nhắc Hiệu trưởng Chu. Cảm giác làm quan là phải từ từ mới có thể lĩnh ngộ được. Có câu nói là "hoàn cảnh có thể thay đổi khí chất con người, nuôi dưỡng có thể thay đổi thể chất con người", là rất có lý. Hiệu trưởng trường Trung cấp Nông nghiệp, nói thật cũng còn không thể coi là quan đứng đắn, cho dù cấp bậc là cấp huyện đoàn, sau này Chu Kiến Quốc chính thức làm lãnh đạo huyện, dần dần có thể ngộ ra cảm giác làm quan.

- Hiệu trưởng, thầy đi Đại Ninh làm gì?

Lưu Vĩ Hồng lên xe, tự nhiên mà rút thuốc lá ra, đưa cho Hiệu trưởng Chu một điếu, cũng đưa cho tài xế một điếu.

Hiệu trưởng Chu còn không nói gì, Chu Ngọc Hà đã mở miệng, nói:

- Ba, trên xe đừng hút thuốc, không tốt.

Chu Ngọc Hà nói chuyện cũng giống như khí chất của cô, điềm tĩnh nho nhã, nhưng trong lời nói lại mang ý "mệnh lệnh" không nghi ngờ gì. Lưu Vĩ Hồng trước kia tới nhà Hiệu trưởng Chu, gặp qua Chu Ngọc Hà nhưng không nói chuyện. Nghe câu này xong, Lưu Vĩ Hồng có chút ngại ngùng. Chu Ngọc Hà bên ngoài là nói với Hiệu trưởng Chu, thực tế là nói với hắn. Trùng hợp hắn vừa lên xe, liền vội vàng đưa thuốc cho Hiệu trưởng Chu.

- Được, được, ba nghe con gái, ai bảo con gái của ba là bác sĩ?

Chu Kiến Quốc dường như vô cùng yêu thích đứa con này, nói xong lập tức lấy điếu thuốc trên miệng xuống, bật cười ha ha nói.

Tài xế cũng tự giác mà đặt điếu thuốc xuống. Lưu Vĩ Hồng đương nhiên càng tự giác hơn, cơn nghiện thuốc của hắn vốn không lớn, trên đường không hút thuốc cũng không sao. Chỉ cần Hiệu trưởng Chu có thể nhịn được, hắn cũng có thể nhịn được.

- Hừ, hiện tại cũng chỉ có ba xem con là bác sĩ, có khi con ngồi cả ngày cũng không có một bệnh nhân nào tới.

Chu Ngọc Hà sắc mặt càng thêm bối rối.

Hiệu trưởng Chu vẻ mặt có chút xấu hổ, vội vàng an ủi nói:

- Ngọc Hà, con chính thức tốt nghiệp chính quy học viện Trung y, lại ở trên sách báo cả nước phát biểu rất nhiều luận văn, là có trình độ phải không? Chỉ cần lần này đoạt giải thưởng, chức danh trung cấp lập tức tới tay. Bệnh nhân đợi con làm bác sĩ khám bệnh còn không chen chúc phá cửa hay sao?

- Ba, ba nói dễ nghe, đây là bình chọn luận văn trung y toàn tỉnh, giải thưởng đó dễ lấy hay sao? Chúng ta bây giờ không phải ngay cả giám khảo là ai cũng không biết sao!

Chu Ngọc Hà không hề cảm thấy thoải mái bởi vì được cha an ủi, "hừ" một tiếng nói.

- Cho nên chúng ta mới đi Đại Ninh… yên tâm, mấy chiến hữu cũ của ba ở Đại Ninh, vẫn là có chút năng lực, chắc chắn có thể thăm dò tin tức. Chỉ cần biết ai là giám khảo, chúng ta sẽ có cách. Luận văn của con là phát biểu ở Bắc Kinh, là có đẳng cấp, chỉ cần có giám kháo chịu nói giúp vài câu, không nói giải nhất, giải hai, ba chắc có thể lấy được một giải.

Hiệu trưởng Chu rất tự tin nói.

Chu Ngọc Hà sắc mặt có chút chuyển biến tốt đẹp, nói:

- Chỉ hy vọng như vậy thôi!

Lưu Vĩ Hồng coi như hơi rõ, dám chắc hai cha con này là tới tỉnh thành để kéo quan hệ. Chuyện liên quan tới chức danh bình chọn, Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ tin tức nội bộ. Đời trước, hắn ở viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam lâu như vậy, tuổi qua 40 mới được chọn lên chức danh phó giáo sư, cũng là do Thường tỷ chào hỏi với người có liên quan trong tỉnh, bằng không cho dù nghỉ hưu, phó nghiên cứu viên cũng đừng mơ có được.

Mà đoạt giải trong bình chọn luận văn cấp tỉnh, là một trong những điều kiện chủ yếu của bình chọn chức danh trung cấp.

Hội y học tỉnh năm nào cũng phải bình chọn giải thường, nhưng những người được giải hàng năm đều là nhân vật quan trọng trên đầu có mũ ô sa, bác sĩ bình thường không chức danh, không quyền lực muốn được đoạt giải là muôn vàn khó khăn.

Lưu Vĩ Hồng đối với thủ đoạn thao tác phía sau là biết rõ như lòng bàn tay.

Bình thường mà nói, theo người không biết nội tình mà thấy, trình tự bình chọn giải thưởng chắc chắn là định ra giải thưởng trước, bao nhiêu giải nhất, bao nhiêu giải nhì, bao nhiêu giải ba, tiền thưởng, vv… Quyết định xong giải thưởng, mới quyết định tiêu chuẩn bình chọn, tiếp theo chính là làm theo tiêu chuẩn bình chọn này, khoanh lại luận văn phù hợp điều kiện bình chọn, sau đó chọn giám khảo, sau cùng bình xét luận văn, bỏ phiếu, quyết định đối tượng đoạt giải.

Nhưng thao tác thực tế, căn bản không phải như vậy.

Nhân viên phụ trách hội y học và sở y tế, trước tiên phải quyết định chính là năm nay có những nhân vật quan trọng nào phải đoạt giải, Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ, Ma Tử, trước tiên phải phân ra danh sách người được giải. Sau đó chính là ai được giải nhất, ai được giải nhì, ai được giải ba. Đây cũng là căn cứ chức vụ cao thấp, ảnh hường lớn nhỏ mà quyết định. Ví dụ như những nhân vật như Giám đốc sở Vệ sinh tỉnh, Phó giám đốc sở hoặc là viện trưởng, phó viện trưởng học viện Trung y…muốn tham gia bình chọn, giải nhất người khác chắc chắn không có phần.

Họ là người định ra qui tắc, thứ tốt chẳng lẽ còn để lọt vào tay người khác?

Sau khi quyết định xong danh sách người được giải, mới đặt ra tiêu chuẩn bình chọn. Tiêu chuẩn này, chắc chắn cũng là làm theo yêu cầu của mấy nhân vật quan trọng đó. Thậm chí tuổi tác của người được giải cũng có có qui định. Làm như vậy, không phải đảm bảo những người này cuối cùng được giải, họ được giải là đã quyết định rồi, công bố bên ngoài những tiêu chuẩn bình chọn, chẳng qua là che miệng mọi người, chứng tỏ bình chọn hoàn toàn công chính, người được giải hoàn toàn phù hợp điều kiện. Luận văn không được đoạt giải, không phải quan hệ không tốt, là không phù hợp điều kiện đoạt giải.

Để anh có khổ mà khó nói.

Về phần giám khảo, đó thật sự là không có tác dụng gì. Nói ra đều là nhân vật cấp Thái Sơn Bắc Đẩu đức cao vọng trọng, khi thật sự thao tác, có thể ngay cả bóng dáng của luận văn cũng không nhìn thấy. Bọn họ có được, chẳng qua chính là một danh sách đoạt giải sớm đã soạn xong, sau đó ký tên trên danh sách đoạt giải, lấy bao lì xì là đi.

Nếu giám khảo nào vờ ngớ ngẩn, lại muốn xem luận văn, thật sự bỏ phiếu, xin lỗi, vậy thì không có việc gì của ông.

Trong một tỉnh, học giả nổi danh cũng không chỉ một hai người, bớt đi một Trương đồ tể chẳng lẽ còn ăn rút lợn sống?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.