"Ngươi......"
Vĩnh Vương xưa nay đã quen nói năng tùy tiện nhưng cãi không lại cái miệng nhỏ này của Đường Ngọc.
"Vậy có phải chuyện gì ngươi cũng nghe lời bản vương không?" Vĩnh Vương duỗi cánh tay ra chặn lại khoai môn đang trải giường làm y trượt chân ngồi phịch xuống mép giường.
Người hầu sao có thể ngồi trên giường chủ tử được!
Đường Ngọc giật mình muốn đứng dậy nhưng bả vai lập tức bị đè xuống.
"Gia......"
Vĩnh Vương vờ như không thấy khoai môn yếu thế, vẫn nắm bả vai y không chịu buông tay.
"Bản vương bảo ngươi ngồi." Vĩnh Vương nghĩ mãi mà không hiểu cái đầu nhỏ của khoai môn rốt cuộc bị gì, đừng nói ngồi giường mà ôm nhau ngủ trên giường cũng không phải chưa từng có.
——————
Năm đó hắn dẫn binh khải hoàn, còn chưa vào thành đã thấy khoai môn trước kia nhỏ xíu giờ đã cao vọt, nước mắt lưng tròng nhìn hắn không nói nên lời.
Nỗi buồn vì ca ca Kính Vương của hắn dẫn Vương phi về đất phong lập tức tiêu tan, giục ngựa chạy tới bế khoai môn lên lưng ngựa.
Vĩnh Vương để đoàn quân vượt lên đầu, còn mình nắm dây cương đi thong dong phía sau.
Khoai môn ngoan ngoãn nép trong ngực hắn vẫn không nói lời nào, chỉ thấy y thở ra khí nóng làm áo giáp trên người Vĩnh Vương mờ đi một mảng như sương.
Hắn đánh trận này hết hai năm, lúc hắn đi khoai môn vẫn còn choai choai, giờ đã cao lên trông thấy, hai má phúng phính khó khăn lắm mới nuôi được cũng hóp đi nhiều, thân hình mảnh khảnh như cây non phá đất mọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-xinh-dep-cua-vuong-gia-ba-dao/872407/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.