Vương gia là thiên hoàng quý tộc, một lời nói ra tứ mã nan truy. Nói phạt khoai môn chính là phạt khoai môn thật.
Mấy ngày nay Vĩnh Vương ngủ không thẳng giấc, võ công cũng không luyện mà cứ thế kè kè sau lưng khoai môn.
Hiện giờ lập xuân là thời điểm nông dân trồng rau cho vương phủ xác định giá cả, Đường Ngọc như thường lệ dậy từ canh ba rồi mặc đồ tử tế lên xe ngựa ra phủ.
Lập xuân trời còn lạnh, hôm nay Đường Ngọc mặc áo lông chồn ma ma mới mua cho y, màu áo đỏ rực càng làm nổi bật làn da trắng nõn của Đường Ngọc, đừng nói hạ nhân mà dù có nói y là khách quý trong vương phủ cũng chẳng ai tin.
Y vén màn cửa xe ngựa, khóe môi lập tức giật giật.
Chủ tử lớn nhất phủ Vĩnh Vương —— Đường Cảnh Võ đang nằm chổng vó trên đệm ngủ gà ngủ gật, nhìn bộ dạng cứ như quyết tâm đi theo y.
Xe ngựa Đường Ngọc thường dùng cũng không lớn, nhét thêm Vĩnh Vương làm y hết cả chỗ ngồi, chỉ có thể co cụm chân tay miễn cưỡng chen một góc.
Đường Ngọc vỗ nhẹ Vĩnh Vương không chịu mở mắt rồi khuyên nhủ: "Gia...... hay là ngài về phòng nghỉ ngơi đi."
Vĩnh Vương ngáp to như muốn ngoạm đầu y: "Bản vương không buồn ngủ."
"Gia, việc này tiểu nhân làm năm sáu năm rồi nên không xảy ra sơ suất đâu, ngài cần gì phải đi theo tiểu nhân ạ."
Đường Ngọc khuyên đến miệng đắng lưỡi khô nhưng vẫn phải chịu thua một câu của Vĩnh Vương.
"Lão tử thích thế, ngươi đừng quản."
Khoai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-xinh-dep-cua-vuong-gia-ba-dao/872404/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.