Sau khi Triệu Bất Tuyên ra về, trong đầu Đường Ngọc toàn cảnh tượng lúc mới gặp Triệu Phiên Phiên.
Triệu Phiên Phiên thướt tha như liễu rũ, mặt như hoa đào, ai thấy cũng phải công nhận là đệ nhất mỹ nhân.
Chỉ là tính tình quá yếu đuối nên luôn bị vài ba câu của Vương gia dọa tái mặt như sắp ngất.
Mười lần gặp nhau thì hết tám lần về sớm vì Triệu Phiên Phiên thấy không khỏe, một lần bị công vụ cắt ngang và một lần là Vương gia muốn đi đại tiện.
Tuy duyên phận giữa hai người bị chiến sự làm gián đoạn nhưng giờ có cơ hội này thì kiểu gì cũng gương vỡ lại lành thôi.
Đường Ngọc mải nghĩ ngợi lung tung nên không nghe thấy Vương gia nói gì.
"Khi nào rảnh chúng ta đến gặp nữ nhân kia đi."
Vĩnh Vương nói xong phát hiện Đường Ngọc nửa ngày không phản ứng gì nên quát ầm lên: "Khoai môn? Đang nói với ngươi đấy, đứng ngẩn ra đó làm gì."
Đường Ngọc giật bắn mình, lúc này mới hoàn hồn ngượng ngùng nói: "Ta...... Tiểu nhân lơ đễnh ạ."
"Tên họ Triệu kia đẹp vậy sao?" Vĩnh Vương bất mãn vung tay nhíu mày hỏi y, "Người đã đi xa mà còn lưu luyến mất hồn mất vía."
"Gia đừng chọc ta." Tất nhiên Đường Ngọc không thể quang minh chính đại bộc lộ tâm tư của mình nên chỉ có thể nói lảng đi, "Để tiểu nhân đi xem lịch trình của ngài......"
Vĩnh Vương đang định nói thêm thì chợt thấy một tiểu mỹ nhân thanh tú chạy ùa vào phòng.
"Vương gia! Ca ca!"
"Tiểu Oánh?" Đường Ngọc vội ra đón đệ đệ, "Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-xinh-dep-cua-vuong-gia-ba-dao/872395/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.