Hôm nay tuyết rơi đầy trời, ngoại ô đất phong của Vĩnh Vương càng là ngàn dặm băng giá, hầu như chẳng ai đi ra ngoài tự hành xác trong thời tiết này cả.
Thế mà lại có hai con ngựa tốt bị cột vào cành cây thở phì phì, trên lưng còn lắp yên ngựa chứng tỏ có chủ.
Giữa không gian vắng vẻ không một bóng người, phải nhìn kỹ mới thấy được những dấu chân sắp bị tuyết lấp kín trên mặt đất, ban đầu còn có hai dấu chân một lớn một nhỏ, về sau dấu chân nhỏ biến mất chỉ còn dấu chân lớn, hình như phải gánh thêm trọng lượng nên tuyết bị đạp lún sâu hơn.
Dấu chân này đi thẳng đến trước một hang núi chật hẹp.
Trong gió tuyết vù vù còn văng vẳng tiếng người.
"Gia, ta sai rồi." Đường Ngọc co ro trong ngực Vĩnh Vương, "Ngài thả ta xuống đi."
"Đồ ngốc ngươi." Vĩnh Vương cẩn thận đặt người xuống một tảng đá lớn sạch sẽ rồi mắng xối xả, "Đầu óc nghĩ gì thế hả? Dạy ngươi bao nhiêu năm mà xuống ngựa còn bị ngã là sao?"
"Ta có biết y phục này vướng víu thế đâu."
Đường Ngọc giật giật váy dài bằng lụa mỏng trên người mình, đây là bộ đồ mới ma ma đặt may cho y, hôm nay y theo Vương gia đi thị sát các hộ nông dân ngoài đất phong xem năm nay tích trữ lương thực qua mùa đông thế nào, ma ma cứ khăng khăng bắt y mặc bộ này khiến Đường Ngọc không quen lắm, lúc về xui xẻo gặp phải tuyết lớn nên ngựa chạy không nhanh, y muốn dắt ngựa đi một đoạn, ai ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-xinh-dep-cua-vuong-gia-ba-dao/872388/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.