Chương trước
Chương sau
"Gia, sang năm ngài ba mươi rồi, bên cạnh một người tri kỷ cũng không có thì làm sao bây giờ." Ma ma khóc lóc nỉ non, "Lão nô đã từng tuổi này, nếu xuống dưới gặp tiên hoàng bệ hạ thì biết ăn nói thế nào đây."
Vĩnh Vương thật sự không hiểu, rõ ràng hắn vừa qua sinh nhật thứ hai mươi lăm chưa đầy ba tháng, sao sang năm lại ba mươi tuổi được. Nhưng hắn không dám tranh luận với ma ma.
Dù sao cũng cãi không được, chi bằng cứ giả câm vờ điếc cho xong.
"Ma ma ngài đừng tức giận mà hại thân." Đường Ngọc ra mặt giải vây, "Gia cũng đang cân nhắc mà, nhất định năm nay sẽ có tin vui thôi."
"Lão nô chỉ là nô tài, lẽ ra không nên nói mấy lời này." Ma ma giơ tay áo lụa lên lau nước mắt, "Tướng mạo gia khí độ bất phàm nhưng trong chuyện tình cảm quả thực là mười khiếu thông chín khiếu."
Vĩnh Vương vui vẻ vỗ tay nói.
"Vậy chẳng phải bản vương sành sỏi lắm sao?"
"Gia......" Đường Ngọc bất đắc dĩ nhìn Vĩnh Vương, "Ý ma ma nói ngài nhất khiếu bất thông đấy."
Lại còn nói móc nữa.
——————
"Cũng không thể trách gia được." Ma ma cảm khái, "Từ nhỏ gia đã sống chung với mấy hán tử thô kệch trong quân doanh nên tất nhiên không hiểu phong tình rồi. Chuyện này không ảnh hưởng gì lớn nhưng thời này các ca nhi tiểu thư đều thích mẫu người lãng mạn cả."
"Phiền toái thế cơ à?"
Vĩnh Vương nhíu chặt mày, thật ra hắn cảm thấy thành thân cũng được mà không cũng chẳng sao, thỉnh thoảng nghe các tướng sĩ nhắc đến vợ mình ở nhà cũng hơi ghen tị nhưng nếu bảo hắn tiếp tục sống độc thân như bây giờ cũng không phải không thể.
Dù sao đời này hắn chỉ là Vương gia, đại ca hắn con cái không ít, Đường gia nhà bọn họ hoàn toàn không cần trông cậy vào hắn để nối dõi tông đường.
"Vì người trong lòng chịu phiền toái một chút có sao đâu?" Ma ma tận tình khuyên bảo, "Gia chưa hiểu chỗ tốt của lưỡng tình tương duyệt đấy thôi, nếu có người tâm đầu ý hợp thì dù có ăn rau mỗi ngày cũng vẫn vui."
"Bản vương không biết làm ra vẻ công tử bột đâu......"
Vĩnh Vương đang định nói thôi dẹp đi, hắn thà độc thân cả đời thì nghe thấy ma ma đề nghị.
"Hay là để Ngọc quản gia giúp ngài tìm cảm giác ôn nhu nhã nhặn nhé?"
"Dạ?" Đường Ngọc bỗng dưng bị gọi tên lộ vẻ mờ mịt, "Ma ma có ý gì ạ?"
Ma ma cười tủm tỉm.
"Lão nô đang nghĩ Ngọc quản gia có thể tạm thời giả làm ca nhi để gia của chúng ta thử học hỏi một chút, e là sẽ học được cách sống chung với ca nhi hay tiểu thư đấy."
Thật là có đầu óc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.