Đường Ngọc vừa vào phòng thì lập tức bị sai bảo tới tấp. Bên này nha hoàn Hầu phủ gọi y: "Quản gia, trà của tiểu thư chúng ta nguội rồi, mau thêm trà mới đi." Y vội vàng đáp. "Được rồi." Vừa mới thêm trà nóng thì gã sai vặt của Tuần phủ lại ồn ào. "Quản gia, đem nước rửa tay tới đây." Đường Ngọc chỉ có thể đáp ứng. "Có ngay có ngay." Những người hầu này có kẻ thật sự cần y giúp, có kẻ lại cố ý dựa vào đó để thăm dò thái độ Vĩnh Vương. Nếu quản gia của vương phủ cung kính thực hiện mọi yêu cầu của bọn họ thì chẳng phải Vương gia cũng sẽ đối xử khác đi với công tử tiểu thư nhà bọn họ sao? Đường Ngọc không hiểu ý đồ lắt léo trong đó, chỉ là y làm quản gia vương phủ cũng xem như đại diện cho mặt mũi vương phủ, dù thế nào cũng không được làm mất mặt vương phủ. Huống chi mỗi vị đang ngồi đây đều là quý nhân, tất nhiên y không thể đắc tội rồi. Vĩnh Vương nhìn củ khoai môn ngốc này xoay tới xoay lui như chong chóng mệt sắp đứt hơi, còn định đi lấy thêm củi cho đồ quỷ không quen biết nào đó thì nhíu mày mở miệng nói. "Bấy nhiêu than đủ rồi, than trong phủ chúng ta không mất tiền mua chắc?" Vĩnh Vương đưa tay cởi áo khoác lông chồn trên người mình ném cho Đường Ngọc đang định ra cửa. "Ngươi đứng đây làm giá treo đồ cho bản vương, mấy việc vặt cứ gọi người hầu khác làm là được." Khoai môn ngốc giật nảy mình. "Gia......" "Vương phủ của lão tử lớn thế này mà chỉ có mình ngươi biết nhúc nhích thôi à?" Vĩnh Vương vừa mở miệng thì cả phòng lập tức lặng ngắt, ai nấy đều câm như hến nhìn Vương gia quẳng chén, "Gan to quá nhỉ, dám sai bảo người của bản vương cơ đấy. Sao hả, chê đầu nặng quá không cần nữa đúng không?" Đường Ngọc chẳng nói lời nào mà yên lặng làm giá treo đồ, rốt cuộc đã thấy ấm hơn, thân nhiệt Vĩnh Vương cao nên áo khoác cũng nóng hổi, lúc này Đường Ngọc mới cảm thấy hơi lạnh thấm vào xương bị xua tan đi hết. "Còn ngây ra đó làm gì? Luyện binh à." Vĩnh Vương nhìn quanh phòng, một gương mặt quen biết cũng chẳng có, hắn chỉ hận không thể giải tán đám người này ngay lập tức. Cuối cùng giá treo đồ phải đứng ra giải vây. "Gia, ở đây toàn khách quý đấy ạ, hôm qua ta đã lần lượt giới thiệu với ngài rồi mà." Vĩnh Vương nghe xong mặt vẫn lạnh te. "Nhớ không nổi." Tình thế hết sức khó xử. Cũng may có người xung phong nhận việc, phá vỡ cục diện bế tắc. "Trưởng tử của phủ Công Hầu xin đàn một khúc tặng Vương gia ạ." Vĩnh Vương ngoáy tai, cũng không tiện từ chối nên nói. "Vậy thì đàn đi." Một vị công tử văn nhã đứng dậy nhẹ nhàng khuỵu gối. "Tại hạ xin tự bêu xấu vậy." Ca nhi phủ Công Hầu này là con thứ ba của đại phu nhân, dáng dấp vô cùng tuấn tú, nốt ruồi chu sa giữa trán càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Y bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn tựa như suối chảy róc rách trên đá, rừng trúc xào xạc trong gió, gợi lên một khung cảnh lãng mạn thơ mộng. Đường Ngọc cũng biết đàn, lúc nhỏ trong nhà quản giáo nghiêm ngặt nên ba tuổi y đã đi học, ngoại trừ chữ nghĩa còn theo lão sư học đàn, vì vậy có thể nghe ra cầm nghệ của ca nhi phủ Công Hầu này rất cao, người ta nói tự bêu xấu chỉ là khiêm tốn mà thôi. Mỹ nhân, mai đỏ, tuyết trắng, nhã cầm. Đường Ngọc cảm thấy cảnh tượng này đẹp không sao tả xiết, chắc hẳn Vương gia cũng khó lòng kiềm chế. Y cố nén sự hụt hẫng trong lòng rồi quay đầu nhìn Vĩnh Vương. Vĩnh Vương thoải mái ngồi dựa vào ghế ngủ hết sức ngon lành. "Khò khò...... khò khò......" "Gia? Gia...... Ngài dậy đi chứ." Giờ đâu phải lúc ngủ a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]