Đã hơn một tuần cô xuất viện, nằm ở nhà cô nhớ đến kế hoạch của Trúc Thanh. Khẽ thở ra cô đưa máy gọi cho anh nhưng chỉ nhận lại từ tổng đài hai tiếng tút tút
-Trịnh Gia Minh, anh dám không bắt máy. Em nhất định sau này sẽ khiến anh hối hận!!
*Cốc cốc*
Cô nhíu mày nhìn về phía cánh cửa lên tiếng
-Vào đi!!
Bà Lại bước vào trên tay là một ly sữa ấm
-Uống chút sữa nào Trinh Trinh!!
-Con không uống đâu, mẹ mang ra ngoài giúp con đi!!
-Con còn giận ba mẹ sao?
Ánh mắt bà có chút trùng xuống, tay bà nắm chặt lấy ly sữa
-Mẹ xin lỗi, có lẽ khi nhận ra được lỗi lầm của mình thì đã quá muộn, đã khiến các con phải đau khổ. . .nhưng mẹ chỉ mong các con sau này có thể sống vui vẻ và hạnh phúc. . .
-. . .
-Mẹ nghĩ, con giận mẹ bây giờ cũng rất đáng, mẹ không có tư cách để con tha thứ nhưng mẹ hi vọng con có thể chăm sóc tốt bản thân. . .
Nói rồi bà đặt ly sữa lên bàn rồi quay đi, Trinh Trinh bật khóc
-Mẹ. . .
Cô bước xuống giường ôm lấy bà, bổn phận làm con làm cái. . .cô làm sao có thể hận ba mẹ mình. . . Bà Lại khẽ cười ôm lấy cô rồi đưa tay vuốt khẽ tóc cô
-Được rồi, đừng khóc nữa. . .
[. . .]
Gia Minh sau khi rời đi cũng không có một công việc ổn định. Anh xin vào một công ty đóng gói nhỏ tại ngoại thành. Cuộc sống đối với anh bây giờ mà nói chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-quan-ca-cuoc-doi/150686/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.