Bà Trịnh nhanh chóng hồi phục, những ngày qua anh luôn túc trực bên bà nên bây giờ cũng có chút nhẹ nhõm. Anh bước vào trong phòng bệnh, ông Trịnh cùng Trúc Thanh cũng ở đấy. Kéo ghế lại gần giường bà anh khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay yếu ớt
-Ba, mẹ con sẽ trở về nhưng không phải bây giờ. Con nợ Lại Gia quá nhiều, đây là lúc con nên trả lại cho họ! Ba mẹ đừng lo, con sẽ thường xuyên về nhà thăm hai người!!
-Hay để ta nói chuyện với bên Lại Gia!!
-Không cần đâu ba, con tự lo cho bản thân được!!
Anh trở về Lại Gia bước lên lầu, ánh mắt đăm chiêu nhìn cửa sổ. Có lẽ anh đang nhìn vào tương lai của chính mình
*Đùng*
Tiếng sấm chớp vang lên khiến anh nhếch miệng
-Hóa ra là giông bão!!
Đang mông lung thì cảm nhận có vòng tay từ phía sau đang ôm lấy mình, anh khẽ mỉm cười
-Đi làm về rồi sao?
-Ừm, mẹ sao rồi anh?
-Khỏe nhiều rồi, mà em mới gọi mẹ anh là gì cơ?
-À thì ... bác gái ...
Anh nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc quay lại nhìn cô
-Thật không?
-Haha đừng có vậy mà!!
Anh khẽ cười kéo cô lại mà áp đầu cô vào ngực mình
-Trinh Trinh, anh yêu em!!
Cô ngước mắt lên nhìn anh
-Vậy hôn em đi, đã gần một tháng anh không hôn em rồi!!_ vừa nói cô vừa nhõng nhẽo
Anh bật cười, tay dưới eo cô siết chặt hơn rồi cúi xuống đặt môi lên môi cô, môi lưỡi dây dư một lát mới tách rời ra. Cô dựa vào ngực anh, tay ôm chặt lấy eo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-quan-ca-cuoc-doi/150675/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.