Tối hôm ấy Gia Minh trở về phòng sau khi ăn uống xong xuôi. Lấy điện thoại gọi cho ai đó. Bên kia vừa bắt máy anh đã lên tiếng chặn họng trước
-Bà tìm Trinh Trinh có việc gì? Nếu muốn nhờ cô ấy giúp đỡ thì hãy quên đi. Tôi sẽ không trở về đâu!!
Nói xong anh ngắt máy, nhìn ra ngoài trời đêm. Tay nắm thành quyền, hơn ai hết anh hận họ. Nhưng đâu đó trong anh lại muốn trở về cùng họ, có lẽ tình cảm ba mẹ và con cái là thứ gì đó rất thiêng liêng.
Bên kia, bà Trịnh vừa vui mừng khi nhận cuộc gọi từ con trai thì ngay sau đó liền thở dốc và ho khan. Ông Trịnh hốt hoảng đỡ lấy bà
-Bà, bà sao vậy? Người đâu!! Mau gọi bác sĩ tới!!
[. . .]
Hai tháng sau, anh đang chăm chú nhìn màn hình máy tính mà không để ý có người bước vào. Trinh Trinh bước lại ôm lấy anh từ sau
-Minh, em mệt. . .
-Sao vậy?_ anh quay người lại lo lắng hỏi han cô
-Tối qua không ngủ được!!
Cô nhào vào lòng anh rồi giúc mặt vào ngực anh khiến anh bật cười
-Sao không qua tìm anh?
-Anh cho phép em ngủ chung sao?
Tay anh siết lấy eo cô, ánh mắt gian xảo
-Không những cho em ngủ chung mà còn cho em tập thể dục chung nữa!!
-Aaa biến thái!!
Cô bật dậy hôn chụt lên môi anh
-Anh biết gì không?
-Hửm??
-Môi của anh rất ngọt. . . Nó chỉ là của riêng em thôi đúng không?
Anh nhếch mép nhìn cô
-Cả thân thể này là của em!!
Cô chun mỏ, tay vút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-quan-ca-cuoc-doi/150673/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.