Hôm nay là ngày cô đi du học. Thời gian thì không thể xác định được rằng khi nào cô sẽ trở về, có lẽ là khi cô đã quên được anh. Kéo chiếc va li nặng ***** xuống nhà, cô cảm thán nhìn lại căn biệt thự rồi quay qua ba mẹ -Con sẽ nhớ hai người!! -Lớn rồi, cũng có lúc con phải xa ba mẹ!! Phải thật trưởng thành nha con gái!! Cô khẽ cười gật đầu -Hôm nay hai người không đi làm sao? -Sao lại đi làm được chứ, tụi ta còn phải đưa cục vàng ra sân bay nữa!! Cô như muốn khóc thật rồi, đảo mắt qua anh rồi khẽ lên tiếng -Cảm ơn anh, người đã chăm sóc em từ nhỏ tới bây giờ. . . -Tiểu thư không cần bận tâm đâu, trách nhiệm của tôi thôi! Cô gật đầu thả lỏng cơ thể rồi cùng mọi người xuống gara. Cả một chặng đường dài từ Lại Gia đến sân bay, không khí có chút căng thẳng, không một ai lên tiếng. Bà Lại nhìn cô phá tan cái không khí ngột ngạt này -Anh Hai con nó có việc bận trên công ty, con đừng buồn nhé!! -Con biết mà mẹ, ảnh đã nói với con vào hôm qua. Con không sao, ảnh cũng hứa sẽ qua thăm con thường xuyên!! Cô đánh ánh mắt qua phía anh. Gia Minh vẫn im lặng nhìn phía trước, ánh mắt cô rũ xuống rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tới sân bay, cô cúi chào ba mẹ và anh -Ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!! -Được rồi, ba mẹ biết. Vào trong đi con!! Cô gật đầu bước vào phòng chờ, một cái ngoáy đầu nhìn lại cũng không có. Gia Minh cứ vậy nhìn theo bóng lưng cô, tim quặn lại đến mức khó thở. Lấy lại bình tĩnh anh cúi người mời ông bà Lại ra xe. Trở về nhà anh như người mất hồn, khiến ông bà Lại khó hiểu -Cậu sao vậy? -Dạ không, con xin phép lên phòng sửa soạn đi học thưa ông bà chủ!! Nói rồi anh bước lên lầu, lướt qua phòng cô. Anh không kìm lòng mà liếc trộm nhìn về phía cửa. Về phòng anh ngã người xuống giường -Xin lỗi em!! Sửa soạn xong xuôi anh nhanh chóng đến trường. Có lẽ đã đến lúc anh nên nghiêm khắc hơn với chính mình. Trinh Trinh lên máy bay liền không kìm nổi nước mắt nữa mà khóc lên. Nước mắt đua nhau chảy ra, cô cảm nhận mình là kẻ thua cuộc. Một kẻ chỉ giỏi lẩn tránh hiện tại. . . Kể từ đó, hai người hai thế giới riêng. Họ tập trung vào những định hướng tương lai của riêng họ. Một thoáng nào đó họ nhớ nhau nhưng lại từ chối nó rồi tiếp tục công việc của mình. Trinh Trinh mở lòng đón nhận thế giới bên ngoài để học hỏi. Cô bắt đầu quen nhiều bạn, giao tiếp tốt hơn trước rất nhiều. Gia Minh lại khác, anh dồn toàn lực vào học và thực tập. Anh thu mình lại với thế giới bên ngoài, trước sao thì giờ vậy. Anh không còn quá quan tâm đến cảm xúc, nó cứ như bị chai lì. Dù bao người ngõ ý, dù xinh đẹp hay giỏi giang thì câu trả lời vẫn là không. Có lẽ anh sợ rung động, anh sợ anh yêu một ai đó, vì anh biết bản thân anh là gì trong Lại Gia. Chính xác là một con rối, anh là người thông minh, những điều này anh đã nhận ra từ sớm. Lại Gia cưu mang anh về là vì họ biết từ khi anh 5 tuổi anh đã có thể giải quyết những bài toán của lũ nhóc 10 tuổi. Họ biết chắc anh có khả năng lợi dụng đối với Lại Thị sau này. Nhưng anh không quan tâm, vì anh biết ơn họ. Anh vẫn luôn cố hết mình chỉ để tạ ơn họ khi chính họ là người cho anh một cuộc sống tốt hơn. Nếu không có họ anh đã chẳng có một cuộc sống tốt, cũng không thể đi học mà là một đứa trẻ mồ côi phải gồng mình với cuộc đời và kiếm từng manh tiền lẻ để nuôi thân. Hai năm sau Anh chính thức tốt nghiệp đại học. Vào Lại Thị làm việc, anh nhanh chóng đưa Lại Thị lên một tầm cao mới với nhiều ý tưởng sáng tạo, độc đáo. Những bản thiết kế của anh giúp tập đoàn thời trang Lại Thị đã có chỗ đứng nay lại càng được nâng cao vị thế khiến nhiều tập đoàn e sợ. Trinh Trinh vẫn vậy, cô tiếp thu khá tốt. Bắt đầu có nhiều cơ hội trong việc tiếp cận thị trường. Nhiều chàng trai đã đến tỏ tình với cô nhưng cô vẫn từ chối với lí do cô chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ nghiêm túc. Nhưng hơn ai hết cô biết mình là vì còn thương anh, cô vẫn ngắm nhìn anh qua màn hình điện thoại với những bức ảnh cô đã cô tình chụp lén trước đó. Bây giờ đã tầm chiều, anh dừng lại trước màn hình vi tính rồi thở ra. Thu dọn một số giấy tờ, anh liền tan làm. Từ khi làm việc cho Lại Thị anh cũng có nhiều thời gian hơn cho bản thân. Anh không trở về Lại Gia mà phóng thẳng tới một quán bar. Chọn một góc khuất rồi tiến vào. Ngã người ra sau nhắm mắt lại vì mệt mỏi liền nghe tiếng hỏi của nhân viên -Cho hỏi, anh dùng gì ạ? -Cho tôi một chai rượu vang!! -Vâng!! Rượu được mang ra, anh bắt đầu uống rượu như uống nước. Anh ghét chính mình, tại sao anh luôn phải gồng mình vì người khác, tại sao anh không thể được sống một lần vì chính bản thân anh. Rượu cay xè nóng ran cứ vậy mà trút vào cổ họng khô rát -Cả em, anh cũng không thể giữ thì anh chính là kẻ thất bại!! Vũ Hoàng cùng bạn tiến vào liền thấy bóng dáng quen thuộc. Chọn một chỗ thuận tiện ngồi xuống nhưng mắt vẫn nhìn về phía anh. Một lát sau liền cho gọi nhân viên ra -Lại Tổng cần gì ạ? -Cậu nhóc kia uống bao lâu rồi?_ ánh mắt Vũ Hoàng nhìn về phía anh -Dạ, tầm 30 phút!! - Rượu cậu ta đang uống nặng hay nhẹ? -Dạ loại trung!! Do cậu ta không yêu cầu nên. . . -Một lát gọi thêm thì mang một chai nhẹ nhất ra cho cậu ta!! -Vâng ạ!! Vũ Hoàng lắc lắc ly rượu trong tay rồi uống xuống khẽ lắc đầu nhìn về phía anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]