Minh Viễn biết mấy thiếu gia bên này không thích lớp quản gia số 5. 
Cậu từng nghe họ nói, bọn người như câụ, nếu không phải năm đó được hiệu trưởng nhận về, chắc chắn đã chết bờ chết bụi, vậy mà không một chút nào biết trả công ơn. 
Nhưng sau hành động tốt bụng của hiệu trưởng, ai biết được chính là sự thờ ơ cực điểm, cùng với sự chán ghét bọn họ. 
Minh Viễn nhìn chằm chằm Lương Xương Bách, giống như muốn nhìn ra một tia cảm xúc hối lỗi trong đó, nhưng tiếc là gương mặt ấy vẫn vậy, không một chút thay đổi. 
Minh Viễn thật sự không hiểu được. 
Cậu mới gặp anh lần đầu, thậm chí đứng từ xa còn không biết thứ anh đang cầm trên tay là gì, huống chi cậu chỉ vừa đụng anh một cái, có là siêu trộm chắc cũng chưa trộm có mà trộm được. 
Người này vô lí….. 
“Tôi không có lấy đồ của anh, mong anh tìm lại, đừng nhìn lớp 5 chúng tôi thì muốn nói gì cũng được” 
Cậu thả chồng tài liệu xuống, gương mặt đáng yêu lại có gì đó rất lạnh lùng sắc bén, cậu bước tới, quỳ xuống lấy đôi giày dưới chân anh ra. 
Lương Xương Bách ngẩn người, lập tức rút chân lại, sau đó trơ mắt nhìn Minh Viễn mang lại giày rồi rời đi. 
Thậm chí anh còn thấy khi cậu nhấc châm, giày sẽ tụt xuống đoạn lộ cả gót chân. 
Đi được vài bước lại nhớ ra gì đó, cậu hùng hổ quay đầu, bước tới trước mặt anh cúi xuống lấy tài liệu mình để quên trên đất, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3728404/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.