Chương trước
Chương sau
Khi còn bé, Lý Hiểu Nhạc có cảm giác mình là tiểu hài tử đáng yêu, vì sao bị ca ca tỷ tỷ đẩy đến đẩy đi, ai cũng không muốn ở chung với hắn? Vì vậy mọi người quyết định , mỗi người ba tháng, mang đệ đệ nhỏ nhất. Nói, lúc này, đến lượt Tam ca Lý Hiểu Quân dẫn hắn. Lý Hiểu Nhạc phát hiện, ở cùng Tam ca phải vô cùng kiên nhẫn.

Tam ca của ta.

Lý Hiểu Quân là người si cờ vây, ngoài trừ sách dạy đánh cờ cũng chỉ có sách dạy đánh cờ, ngoại trừ đánh cờ vẫn là đánh cờ. Nghiên cứu một nước đi, ngồi bất động nửa ngày. Dù Lý Hiểu Nhạc đói bụng, lạnh, cần cái gì, đều không quan trọng bằng cờ vây của y.

“Ca, ta đói bụng.” Lý Hiểu Nhạc nói.

Lý Hiểu Quân vẫn bất động, được rồi, ngươi bất động, ta tự tìm đồ ăn! Lý Hiểu Nhạc ra phố mua, nhưng hắn không có tiền, làm sao bây giờ? Lý Hiểu Nhạc nói với Lão Trương bán bánh bao: “Ngươi đến ngõ XX, ngôi nhà có cánh cửa một đen một trắng, tìm người họ Lý, gọi là Lý Hiểu Quân mà đòi tiền. Y là ca ca ta, y ngược đãi ta, không cho ta ăn cơm.”

Lý Hiểu Nhạc mua hoa quế cao, nói với chưởng quầy: “Ngươi đến ngõ XX, ngôi nhà có cánh cửa một đen một trắng, tìm người họ Lý, gọi là Lý Hiểu Quân mà đòi tiền. Y là ca ca ta, y ngược đãi ta, không cho ta ăn cơm.”

Chưởng quầy nhìn hài tử đáng yêu, quần áo cũng không phải nhà nghèo, cảm thấy rất đáng thương: “Hài tử, ngươi quá đáng thương, nương ngươi đâu?”

“Không ở, nàng đi.” Lý Hiểu Nhạc nói.

Chưởng quầy cho rằng hài tử không có mẫu thân, càng thêm thương tiếc: “Ca ca thế nào chữ, lại ức hiếp tiểu đệ đệ.”

Lý Hiểu Nhạc đi mua bánh ngọt, nói với người bán: “Ngươi đến ngõ XX, ngôi nhà có cánh cửa một đen một trắng, tìm người họ Lý, gọi là Lý Hiểu Quân mà đòi tiền. Y là ca ca ta, y ngược đãi ta, không cho ta ăn cơm.”

“Đây là ca ca gì chứ, sao có thể không cho đệ đệ ăn cơm.” Người bán bánh ngọt nổi giận……

Tóm lại, chờ Lý Hiểu Quân thoát khỏi bàn cờ, thì trông thấy có một đoàn người đứng trong sân nhà mình, đây là chuyện gì?

“Có ngươi làm ca ca vậy sao.”

“Đúng vậy, không cho đệ đệ ăn cơm.”

“Nhìn người này nhã nhặn như thế, không ngờ a, quá ác độc.”

“Ta nói, nhà ngươi cũng không nghèo, sao không cho đệ đệ ăn cơm!”

Lý Hiểu Quân khó hiểu? Ta không cho đệ đệ ăn cơm? Ta ác độc?

“Các vị, ta hỏi một chút, sao các ngươi tới đây?” Lý Hiểu Quân hỏi.

“Đệ đệ của ngươi mua đồ trong tiệm của chúng ta không có tiền thanh toán, chúng ta đến thu tiền, thuận tiện lên án ca ca không có trách nhiệm như ngươi!” Lão Trương hùng hồn nói.

“Đúng vậy, mẫu thân cũng không có, tiểu hài tử thật đáng thương a!” Chưởng quầy nói. “Ngươi còn không cho nó ăn cơm!”

“Có phải ngươi muốn đệ đệ chết đói, độc bá gia sản, ngươi phụ lòng mẫu thân đã chết.” Người bán bánh ngọt quát.

Trả hết nợ, Lý Hiểu Quân nhe răng cười, đi về phía Lý Hiểu Nhạc đang co ro người lại. “Tiểu Ngũ tử thân ái, ngươi giải thích cho ta, ta ngược đãi ngươi sao? Không cho ngươi ăn cơm? Còn có, mẫu thân đại nhân thân ái của chúng ta, chết khi nào?”

“Ta đâu nói mẫu thân chết, là bọn họ hiểu lầm, không liên quan tới ta!” Lý Hiểu Nhạc cười gượng.

Sau đó là một hồi bốp bốp, cái mông của Lý Hiểu Nhạc đỏ ứng. “Oa… oa…” Tuyệt thế thần khóc, kinh thiên động địa, hù dọa một đám quạ đen, kêu quang quác đầy trời.

Lý Hiểu Quân, ta hận chết ngươi. Ngươi không phải ca ca ta, ngươi là thiên hạ đệ nhất đại phôi đản! Lý Hiểu Nhạc hàm lệ, trong lòng thầm mắng Lý Hiểu Quân.

“Nghe nói chưa, kỳ thánh và kỳ ma quyết đấu.”

“Ta còn nghe đồn, Kỳ ma là người ngoại quốc, rất lợi hại, đã đánh bại vô số người.” Tin vịt đầu đường cuối ngõ, cái gì mà kỳ thánh với kỳ ma, Lý Hiểu Nhạc tức giận, ta hận cờ!

Lý Hiểu Quân lại nghiên cứu sách dạy đánh cờ, cùng người khác đánh cờ, phiền chết. Lý Hiểu Nhạc tự ra ngoài chơi, đông nhìn, tây nhìn xem, cảm thấy khó chịu, phải đi tiểu. Tìm một nơi không có người, nhưng, không có nghĩa là không có động vật.

“Cứu mạng a…” Lý Hiểu Nhạc thét chói tai, co giò chạy trước, đằng sau là một chó săn lớn đuổi theo, trên người chó săn còn ướt nước tiểu.

Lý Hiểu Nhạc nhanh nhẹn nhưng chó săn cũng rất nhanh, hai bên đường bị Lý Hiểu Nhạc quấy loạn thất bát tao, người ngã sạp đổ, nhưng con chó kia vẫn gắt gao đuổi theo. Lý Hiểu Nhạc từ thành đông chạy tới thành tây, mãi đến khi ném đi một cái bàn, bị một người bắt được. Xách Lý Hiểu Nhạc lên như xách gà, một cước đá bay chó săn.

“Thật là lợi hại, so với sư phụ của ta còn lợi hơn!” Lý Hiểu Nhạc sùng bái nhìn ân nhân cứu mạng.

“Xú tiểu tử, ta và kỳ thánh đang đánh cờ, ta vừa thắng, còn chưa ghi chép, ngươi dám ném bàn cờ của ta!”

“Ta không ném bàn cờ của ngươi.”

“Rõ ràng là ngươi!”

Lý Hiểu Nhạc nhìn quân cờ rơi đầy đấtt, xoay đầu, thấy vài người vẻ mặt chán nản, cuối cùng ngước nhìn người đang xách mình, một người ngoại quốc vóc dáng cao lớn, quần áo cũng kỳ quái. Phía sau hắn có tùy tùng, hẳn không phải người bình thường a.

“Ta có thể nói cho ngươi biết, ta không có tiền bồi thường ngươi, ngươi muốn bắt đền, đi ca ca ta.” Lý Hiểu Nhạc hùng hồn nói.

“Tiểu bất điểm, ngươi là nam nhân sao! Mình sai, còn muốn ca ca cho bồi thường.”

“Ta không sai, sai là con chó kia, ngươi có thể tìm chủ nhân của nó đòi bồi thường.”

“Nhưng chính người quấy nhiễu ván cờ của ta.”

“Ta đã nói với ngươi, ta không có tiền, có cũng không bồi thường cho ngươi.”

“Vì sao.”

“Ta ghét cờ vây!”

Lý Hiểu Nhạc vừa dứt lời, sau lưng vang lên một thanh âm u ám: “Ta nghe có người nói ghét cờ vây, Tiểu Ngũ tử, ngươi ngại ca ca đánh đòn không đau ư? Tiểu Ngũ tử thân ái của ta, giải thích cho ca ca một chút, vì sao trên đường một mảnh hỗn loạn, ngươi gây họa gì?”

“Ca ca cứu mạng a!” Lý Hiểu Nhạc trông thấy ca ca, dùng sức quơ cánh tay ngắn ngủn, nhưng hắn bị người xách lên, càng quơ càng buồn cười. Mặt Lý Hiểu Nhạc nhanh chóng đỏ rần.

“Vị tiên sinh này, có thể buông tiểu đệ đệ của tại hạ được không?” Lý Hiểu Quân lễ độ nói ra. Nam nhân ngoại quốc hừ một tiếng, buông Lý Hiểu Nhạc xuống. Lý Hiểu Nhạc lập tức chạy đến, trốn sau lưng ca ca, nắm chặt ống tay áo y, nghiêng đầu nhìn người ngoại quốc.

Người ngoại quốc bị bộ dáng đáng yêu của Lý Hiểu Nhạc chọc cười, “Kỳ thật cũng không có gì, đệ đệ của ngươi phá ván cờ của ta, ta muốn ngươi khôi phục nguyên dạng là được.”

“Vị huynh đài này, đệ đệ của tại hạ không trông thấy ván cờ của ngươi, sao có thể khôi phục?” Lý Hiểu Quân hỏi.

“Đúng vậy, khôi phục không được, lưu đệ đệ của ngươi lại bồi thường, làm đồ chơi cho ta.” Người ngoại quốc nói.

“Kỳ ma, ngươi đừng quá đáng!” Một nam nhân trung niên chịu không được, phản bác cùng người ngoại quốc.

“Bại tướng dưới tay ta, ngươi không có tư cách nói.” Người ngoại quốc khinh thường.

“Ca ca, nếu không, ngươi đánh cờ với hắn, thắng hắn, thế nào? Coi như bồi cho hắn một cuộc.” Lý Hiểu Nhạc kéo ống tay áo Lý Hiểu Quân.

“Nhìn người này, không có đẳng cấp, ca ca không muốn đánh cờ với hắn.” Lý Hiểu Quân thấy bộ dáng cuồng vọng của người ngoại quốc, trong lòng thật muốn đập hắn một trận, đừng nói cùng hắn đánh cờ.

“Nhưng ngươi đã từng thắng sư phụ.”

“Ta nói người này không có đẳng cấp, ta không chơi.”

“Ngươi nói ai không có đẳng cấp!” Kỳ ma hiển nhiên tức giận, lòng tự trọng của hắn bị giẫm đạp.

“Ngươi a, ngươi chỉ thắng một ván cờ mà thôi, dám cuồng ngạo như vậy. Nếu ngươi thua, chả lẽ ngươi tự sát? Hơn nữa, ít có ai trăm trận trăm thắng, nhất là đánh cờ. Cờ vây không chỉ trọng kỳ nghệ, mà còn phải trọng nguyên tắc, lễ độ. Kỳ nghệ gọi tắt là “Nghệ”, kỳ phẩm tên gọi tắt là “Phẩm”. Kỳ lý huyền bí ở chỗ: cùng tắc cấm, cấm tắc biến, biến tắc thông. Ngươi chưa có ván cờ cuối cùng, nói gì thắng bại.” Lý Hiểu Quân như thường giáo dục Lý Hiểu Nhạc, giáo dục kỳ ma.

“Ngươi là hủ nho, chỉ được cái mồm mép, chơi một ván, thắng ta, hiển nhiên không so đo với ngươi.” Kỳ ma nói.

“Tiểu Ngũ tử, ngươi xông họa, tự mình giải quyết!” Lý Hiểu Quân xách Lý Hiểu Nhạc tới trước mặt kỳ ma.

“Ngươi là ca ca của ta, chúng ta là thân huynh đệ a!” Lý Hiểu Nhạc sắp khóc.

“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Ngũ tử, ngươi ở trước mặt tiền tài, có lẽ không đem ca ca trở thành thân huynh đệ. Từ khi dẫn theo ngươi, mỗi ngày ta phải bỏ bạc trên người ra, dùng để nuôi vài huynh đệ cũng không vấn đề. Đây là lúc ngươi thể hiện bản lĩnh nam tử hán, bình thường ca ca dạy ngươi thế nào.”

“Ca, ta thắng có gì tốt?” Lý Hiểu Nhạc hỏi.

“Ta sao biết, vị này là kỳ ma, hẳn có tiền, ngươi thương lượng xem.” Lý Hiểu Quân không nhanh không chậm nói.

Lý Hiểu Nhạc nhìn kỳ ma: “Đại ca ngoại quốc, thắng ngươi thì được gì?”

“Thắng ta, ta có thể đem bàn cờ vàng này tặng ngươi.” Kỳ ma chỉ vào bàn cờ trước mặt.

“Ngươi nói , không cho phép đổi ý, lừa gạt tiểu hài tử.” Lý Hiểu Nhạc vừa thấy vàng, hai mắt tỏa sáng, ánh mắt nhìn kỳ ma giống như chồn chờ ăn gà, kỳ ma cảm giác vô cùng khó chịu.

Một canh giờ sau, Lý Hiểu Nhạc ôm bàn cờ, vui vẻ nắm tay Lý Hiểu Quân, huynh đệ thân thiết trở về nhà. Kỳ ma cúi đầu, thật lâu không nói. Đột nhiên hắn chạy đến trước mặt Lý Hiểu Quân, khẩn cầu: “Đệ đệ của ngươi lợi hại như vậy, ngươi nhất định thâm bất khả trắc (sâu không lường được),cùng ta chơi một ván được không.”

“Ta không đánh cờ với người không thắng được đệ đệ của ta.”

Kỳ ma lại ỉu xìu, thất hồn lạc phách bỏ đi. Trong nhà Lý Hiểu Quân, buổi tối truyền đến tiếng thét chói tai của Lý Hiểu Nhạc: “Vương bát đản, kỳ ma. Bàn cờ của ngươi không phải vàng ròng, ngươi lừa gạt tiểu hài tử, ngươi không đạo đức!”

Từ đó về sau, phàm là lúc Lý Hiểu Quân nuôi Lý Hiểu Nhạc ba tháng, Kỳ Ma lại tìm đến Lý Hiểu Nhạc đánh cờ. Sau đó hai người một hồi gà bay chó chạy, người cao to xách tiểu hài tử.

“Lý tiên sinh, Kỳ Ma tìm đệ đệ ngươi đánh cờ, ngươi không lo lắng sao?” Một vị bằng hữu hảo tâm nhắc nhở.

“Lo lắng cái gì? Có người giúp ta trông chừng hài tử, ăn uống y cũng trả, ta giảm phí tổn, giảm tiền cơm, không tốt sao?” Lý Hiểu Quân cười vui vẻ.

—————————–

Tứ tỷ của ta.

Tứ tỷ của Lý Hiểu Nhạc là nữ nhân rất hiền lành, Lý Hiểu Nhạc cảm giác đại tỷ và mẫu thân càng không thể được xưng là nữ nhân. Bộ dáng các nàng rất mạnh mẽ khiến Lý Hiểu Nhạc chịu đả kích nặng, nếu nữ nhân đều giống bọn họ, ta sẽ không lấy nữ nhân làm vợ. Nhưng hắn lại có một Tứ tỷ ôn nhu nhàn thục, rất nữ nhân. Lý Hiểu Nhạc vui vẻ ở cùng nàng ba tháng, được người chăm sóc, ăn mặc đầy đủ, hỏi han ân cần.

“Tứ tỷ, ta thích ngươi nhất.” Lý Hiểu Nhạc ăn cháo Tứ tỷ làm, cười đến vui vẻ.

“Ăn ngon không, Tiểu Nhạc?” Tứ tỷ nói chuyện vẫn luôn ôn nhu, thật ngọt ngào a.

“Ăn ngon.” Lý Hiểu Nhạc lại ăn một miếng, “Tứ tỷ, vì sao tốt với ta như vậy, lại cho ta ăn ngon, lại may y phục mới cho ta?”

“Tứ tỷ quyết định phải gả cho một nam nhân tốt, về sau giúp chồng dạy con, trù nghệ giỏi, may vá thành thạo, lời nói cử chỉ lễ độ. Tỷ tỷ hướng con đường hiền lương thục đức, Tiểu Nhạc ủng hộ tỷ tỷ a.”

“Không thành vấn đề, chúng ta là chị em ruột, ta không ủng hộ tỷ tỷ, còn có thể ủng hộ ai?”

Lý Hiểu Nhạc hưởng thụ hiền lương thục đức của tỷ tỷ, mỗi ngày có đồ ăn ngon, quần áo đẹp, nghe giọng hỏi thăm nhẹ nhàng, cuộc sống thật sự quá hạnh phúc.

“Tiểu Nhạc, ngươi nói ta tìm nam nhân thế nào mới thích hợp với ta, ta muốn lãng mạn.”

“Tỷ tỷ ném tú cầu, trúng ai chọn người đó. Ông trời se duyên, lãng mạn cực kỳ.”

“Đúng vậy, sao tỷ tỷ lại không nghĩ đến nhỉ?”

Tứ tiểu thư Lý gia muốn ném tú cầu tuyển phu, người xem náo nhiệt. Người nào cũng biết Lý gia có tiền, hiển nhiên Tứ tiểu thư cũng có tài sản không ít, kinh doanh phường thêu. Nếu được Tứ tiểu thư ném trúng, có thể ít phấn đấu hai mươi năm.

“Tỷ tỷ, ngươi nhìn người dưới lầu, lẫn cả dưa cả táo, kiểu gì cũng có, ngươi phải cẩn thận.” Lý Hiểu Nhạc nhắc nhở tỷ tỷ.

“Yên tâm, tỷ tỷ luyện tập rất nhiều lần, sẽ không thất thủ.” Lý Hiểu Linh vô cùng tự tin, nhưng nhìn dưới lầu, thật sự không có người tốt để mình lựa chọn. Di, một bạch y thư sinh vừa đi tới, phong độ nhẹ nhàng, cơ hội a, rất khó khăn mới có! Lý Hiểu Linh dùng sức quăng ra, chỉ nghe phác thông một tiếng, bạch y thư sinh trúng tú cầu mà hôn mê.

“Vì sao hắn hôn mê?” Lý Hiểu Linh khó hiểu, tú cầu của mình rất nhẹ mà?

“Tứ tỷ, vì gia tăng tỉ lệ trúng đích, ta đổi bông trong tú cầu thành ngô.” Lý Hiểu Nhạc thật cao hứng chờ tỷ tỷ khích lệ.

“Xú tiểu tử, nếu lão công tương lai của ta bị ngươi hại chết, ta không để yên cho ngươi!” Lý Hiểu Linh đánh Lý Hiểu Nhạc một cái, Lý Hiểu Nhạc ôm đầu, hàm lệ. Người ta có ý tốt, còn không cảm kích.

“Tỷ tỷ gặp sắc quên đệ, tỷ tỷ xấu nhất!”

Bạch y thư sinh tỉnh lại, biết mình trúng tú cầu, vội vàng nói: “Tiểu thư, ta đã có vị hôn thê, không thể cùng ngươi thành thân.”

“Sao chứ, tú cầu trúng ngươi, ngươi là tướng công của ta, ta sẽ cùng ngươi.” Lý Hiểu Linh cười tủm tỉm nói.

Lý Hiểu Linh quấn quít đòi cùng bạch y thư sinh về nhà, bạch y thư sinh tên là Bạch Y, nhà ở trong thôn, là lang trung. Lý Hiểu Linh dẫn đệ đệ đi gặp cha mẹ chồng tương lai.

Cha mẹ Bạch Y là người thành thật, trong nhà có hơn mười mẫu ruộng, ba gian phòng đất, trong mắt Lý Hiểu Nhạc là quá nghèo a.

Nghe nói Lý Hiểu Linh là vị hôn thê của Bạch Y, mọi người trong thôn đều đến xem náo nhiệt, vị hôn thê chính thức của Bạch Y liền tìm tới cửa.

“Bạch Y, ngươi là kẻ phụ lòng, nhanh như vậy đã có người mới!”

“Không có, đó là một hiểu lầm!”

“Cái gì hiểu lầm, ngươi luôn không quan tâm ta.”

“Nào có a, ngươi nghe ta giải thích……” Bạch Y giải thích với vị hôn thê của hắn, trong lòng Lý Hiểu Linh khó chịu.

“Tỷ tỷ, nữ nhân kia nào có ôn nhu, hiền lương thục đức như tỷ tỷ, tỷ tỷ phải có lòng tin.” Lý Hiểu Nhạc động viên.

“Đúng vậy, ta là người thắng cuối cùng.” Lý Hiểu Linh kiên định nói.

Muốn bắt được tâm nam nhân, phải bắt lấy tâm cha mẹ hắn. Lý Hiểu Linh luôn giữ vừng hình tượng con ngoan.

Buổi sáng, làm tốt bữa sáng, mời lão nhân gia ăn, y phục, Lý Hiểu Linh tranh giặt. Quần áo rách liền may lại, nói lời an ủi, giúp lão nhân vui vẻ. Rất nhanh, lão nhân thích Lý Hiểu Linh. Nhưng Bạch Y vẫn cự tuyệt, bởi vì vị hôn thê kia.

“Bạch Y ca ca, tỷ tỷ của ta không tốt sao?” Lý Hiểu Nhạc hỏi Bạch Y.

“Không phải, Lý tiểu thư rất tốt, nhưng ta không có phúc khí.” Bạch Y nói ra.

“Vì sao?”

“Làm người không thể bội bạc.”

“Cổ hủ.”

Lý Hiểu Linh nghe Bạch Y nói làm người không thể bội bạc, càng quyết tâm, ta muốn gả cho hắn!

“Tỷ tỷ, ngươi đã nghĩ ra cách đuổi vị hôn thê kia đi chưa?” Lý Hiểu Nhạc hỏi Lý Hiểu Linh.

“Chưa.” Lý Hiểu Linh cúi đầu, than thở, “Nam nhân cổ hủ lại tốt như vậy sắp tuyệt chủng, ta chết cũng không muốn tặng hắn cho người khác!”

“Vậy ngươi cho ta một lượng bạc, ta sẽ giúp ngươi.” Lý Hiểu Nhạc cười nói.

Phụ thân của Bạch Y đột nhiên bị bệnh, nằm bất động trên giường, người nhà Bạch Y rất luống cuống. Bởi vì không ai chăm sóc phụ thân, Bạch Y nhờ vị hôn thê kia chiếu cố dùm.

“Cái gì, muốn ta đến nhà ngươi làm người hầu, chết cũng không đi, chúng ta giải trừ hôn ước!” Vị hôn thê của Bạch Y lạnh lùng nói, “Lý tiểu thư vừa ý ngươi mà, bảo cô ta đi hầu hạ phụ thân ngươi a!”

Bạch Y chán nản về nhà, một bụng tức giận, cũng cảm thấy may mắn vì chưa lấy cô ta! Lúc này Lý Hiểu Linh nhân cơ hội nói: “Đến nhà ta đi, chúng ta chăm sóc lão nhân a.”

Bạch Y lấy xe ngựa, mang theo phụ thân mẫu thân cùng Lý Hiểu Linh rời khỏi thôn, chính thức đến nhà Lý Hiểu Linh, thành thân, bệnh của bạch y phụ thân cũng tốt lên, mọi người nói là xung hỉ.

“Tỷ tỷ, ta giúp ngươi, ngươi chưa trả bạc cho ta.” Lý Hiểu Nhạc đòi tỷ tỷ bạc.

“Ngươi giúp là hạ dược phu thân của lão công ta, co quắp không nhúc nhích được, lá gan ngươi cũng lớn, vạn nhất dùng sai dược, sẽ hại chết người. Ta không cho tiền !” Lý Hiểu Linh nói.

“Ngươi quỵt nợ, ta đi tìm tỷ phu!” Lý Hiểu Nhạc nói xong chạy đi tìm Bạch Y, Lý Hiểu Linh đuổi theo đằng sau: “Đừng, đừng đi!”

Một hồi chợt nghe dược quán đại loạn, Lý Hiểu Nhạc ôm đầu chạy ra, trong mắt đều là lệ, khóc khổ sở: “Hai người các ngươi thủ đoạn như nhau, đúng là một đôi, không có ai tốt! Ức hiếp tiểu hài tử!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.