Ngày 8 tháng 2, trời trong mây trắng bay. 
Dương Bái Trừng cầm đồ giỏ đồ đứng trước sạp lựa nguyên liệu nấu ăn cho bữa hôm nay. 
“Bái Trừng ngươi tới rồi! Gần đây khí sắc tốt lắm ác! Có phải gặp chuyện gì vui không?” Bà chủ tiệm hòa nhã nói. 
“Nào có a! Dì đừng đoán bừa.” Dương Bái Trừng buồn cười nói. 
“Ai! Nếu không nữ nhi của ta đã có bạn trai, hai người còn yêu như keo như sơn, bằng không ta đã sớm đem con gái cho ngươi.” Trên mặt bà chủ tiệm toát ra biểu tình thập phần tiếc hận. 
“Vậy thì dì nâng bốc con quá rồi!” Dương Bái Trừng cho bà một nụ cười xinh đẹp. 
Bà chủ tiệm không khỏi xem ngây ngốc, nhưng bà lập tức hoàn hồn nói: ” Cậu cười thật sự là mê chết người, ta đã là âu tang ba* còn thấy tim đập thình thịch nha! Ai! Nếu ta mà trẻ lại hai mươi tuổi, ta nhất định sẽ theo đuổi cậu.” 
_âu tang ba: phiên âm từ “a di” của tiếng Nhật, dùng để chỉ phụ nữ ngoài ba mươi. 
Nghe được lời bà chủ tiệm, Dương Bái Trừng càng cười thoải mái. 
“A? Hôm nay sao không thấy con gái dì tới phụ?” 
“Nga! Ngày hôm qua nó nói với ta lễ tình nhân của Tây Dương gì đó sắp tới, nó phải chuẩn bị quà tặng bạn trai, không rảnh đến hỗ trợ. Thật là! lễ tình nhân thôi, đây chẳng qua là trò bịp bợm giả vờ ra vẻ của bọn thương nhân mà thôi, có nặng như vậy không? Ta với lão công ta đã kết hôn hơn hai mươi năm, chưa từng cái lễ tình nhân nào, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-kha-hai-tinh/1354637/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.