🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Emily đứng hình 5s, cô dập tàn thuốc ném vô thùng rác.

"Được, tôi sẽ liên hệ bên kia cung cấp cho cậu."

"Vâng. Nhưng không cần nhiều quá đâu, hai ngày nữa nguyên soái hồi phục rồi. Lấy nhiều quá cũng không dùng tới."

Từ đầu đến cuối, người quản gia mới này chỉ chú ý đến vấn đề nấu ăn.

Không hề cảm thấy việc Emily dùng xích lôi một thanh niên đẫm máu trên nền đất có gì sai.

"Được."

Emily nhìn Á Tiêu một lúc. Đang nhìn thì lỡ tay kéo mạnh sợi xích.

Thanh niên bị thương phía sau run rẩy một cái, không nhịn được mà kêu một tiếng, trông rất chật vật.

"Tôi chấp hành nhiệm vụ tiếp đây, hẹn gặp lại."

Emily gật đầu với Á Tiêu, không quan tâm đến tình trạng nguy cấp của thanh niên kia mà bước đi mạnh mẽ.

Ban đầu cô cho rằng, Á Tiêu tới từ thành Trung Tâm sẽ sợ hãi cảnh tượng này.

Nhưng có vẻ cậu quản gia mới này chịu chơi hơn cô nghĩ.

Gan cũng lớn phết.

Emily cảm thán mà nghĩ.

Mà Á Tiêu bên kia không hề hay biết suy nghĩ của cô.

Thấy được cảnh tượng vừa rồi làm cho cậu có cảm giác thân thuộc.

Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, cậu thấy tội phạm kia nhìn khá quen mắt.

Á Tiêu suy nghĩ một lúc mới nhận ra được, đó là em trai phản diện, phụ tá của vai chính, Tần Sâm.

Sau khi biết đối phương là ai thì hứng thú của Á Tiêu lập tức biến mất.

Cậu nhớ rõ, ngày đó khi phản diện dị hoá đã đánh Tần Sâm rất mạnh, xem ra bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn.

Ngay khi cậu chuẩn bị rời đi, Tần Sâm đột nhiên dừng bước.

"Cậu là quản gia mới của anh ta?"

Tầm Sâm nhịn đau mà nói chuyện, lúc nói còn kèm theo chút rên rỉ.

Nhưng có thể nghe ra được sự thù hận trong chữ "anh ta" qua lời nói.

Emily đi phía trước thấy được tên này muốn giở trò.

Cô muốn xoay người cho đối phương một đá. Nhưng chưa kịp làm thì nhớ tới cái gì đó, cô kéo mạnh dây xích.

"Câm mồm. Đừng nói lời dư thừa."

Tần Sâm như không để ý đến, hơi thở có chút yếu, trong mắt tràn đầy lửa hận nhìn Á Tiêu.

Tựa như xuyên qua Á Tiêu mà nhìn tới người đó.

"Ở bên cạnh Tần Thích, cậu sẽ chết." Anh ta dùng thanh âm khàn khàn mà nói một cách mơ hồ.

"Nếu còn muốn sống thì rời khỏi căn cứ số sáu đi."

Một câu nói không đầu đuôi không đuôi. Nhưng cũng đủ khiến người nghe cảm thấy bồn chồn lo lắng.

Emily lập tức nổi giận, cô kéo dây xích sau đó cho Tần Sâm một đấm.

Rồi quay người lại muốn nhắc nhở Á Tiêu không cần tin những lời đó, nhưng...

"Emily, chị đánh hôn mê anh ta như vậy liệu có ổn không?"

Emily:...

Mấy ngày nay cậu đã bổ sung quy tắc quân đội vào đầu. Cậu không muốn chính mình phạm phải lỗi.

"Lỡ bị trừng phạt thì sao?"

"Không đâu." Emily im lặng một chút sau đó giải thích thêm.

"Dưới tình huống không có chứng cứ, nói lời ác ý về nguyên soái, dựa theo quy định, có thể khống chế."

"Vậy tốt rồi. Để em giúp chị mang anh ta đi."

Dù sao cũng là thanh niên cao 1m8.

"Không cần đâu."

Nhìn thiếu niên gầy gò đối diện, Emily không nghĩ đối phương có thể kéo nổi Tần Sâm.

Nhưng so với việc này, cô càng không muốn cậu tiếp xúc nhiều với tên kia.

"Nguyên soái vẫn luôn bảo vệ căn cứ số sáu, không người nào trong căn cứ như nguyên soái, hy sinh để bảo vệ nơi này. Á Tiêu, đừng nghe kẻ phản bội nói."

Emily không muốn cậu vì những lời Tần Sâm nói mà sinh ra hiềm khích với nguyên soái.

"Vâng! Em hiểu rồi!"

Á Tiêu nghiêm túc gật đầu, đôi mắt xanh dương lộ vẻ kiên định.

Tựa như nguyên soái chính là hình tượng hoàn mỹ trong lòng cậu, ai cũng không thể thay đổi.

"Em thật sự rất sùng bái nguyên soái. Và em cũng không hề nghĩ tới chuyện rời đi."

Sùng bái nguyên soái?

Emily nghe mà sửng sốt, không ngờ vị quản gia mới này vậy mà lại sùng bái một người danh tiếng chả ra gì.

(=)) ôi chị ơi, sao lại nói sếp mình như thế)

Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, dù thế nào nguyên soái vẫn là một anh hùng.

Nếu không phải do sùng bái thì hẳn cậu đã rời đi sau khi thấy nguyên soái xuất hiện dị hóa.

Chứ không phải tiếp tục ở lại chăm sóc ngài ấy.

Cô mím môi: "Nếu vậy tôi đi trước, cậu đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."

Không chịu chờ nhóc ác ma đáp lại, cô liền xoay người rời khỏi.

"Vâng."

Á Tiêu nhìn Tần Sâm đang bất tỉnh bị kéo lê trên sàn.

Emily một tay đút túi tựa như thanh niên 1m8 không là gì đối với cô.

Cậu cảm thán mà kể lể với hệ thống【Chú Tứ, Tần Sâm yếu quá đi.】

Hệ thống cũng đồng ý với quan điểm này.

【Tới thời điểm hiện tại, anh em của vai chính vẫn chưa mạnh bằng thuộc hạ phản diện. Nhưng một phần cũng do cậu ta đã bị thương nặng.】

Á Tiêu cũng hiểu điều này. Nhưng mà, cậu vẫn thích phản diện mạnh mẽ hơn.

Bởi vì khúc đệm này, tới lúc Á Tiêu về phòng nghỉ đã trễ hơn một chút.

Cũng đồng nghĩa với việc thời gian chăm sóc đuôi với sừng sẽ muộn đi một chút.

Cậu chăm sóc tỉ mỉ chiếc đuôi của mình, xoa đều từng chỗ, vừa xoa vừa suy nghĩ về cuộc gặp hôm nay.

【Xem ra việc hình tượng phản diện bị sụp đổ đối với Tần Sâm là một đả kích rất lớn.】

Thậm chí là tới mức muốn giết đối phương.

【Đúng vậy.】

Hệ thống đồng ý với vấn đề này.

【Chắc chắn là như vậy rồi, trong cốt truyện phản diện chính là anh hùng. Tuy cách làm việc có độc đoán, tàn nhẫn nhưng Tần Sâm với vai chính Duy Thời vẫn rất ngưỡng mộ anh ta.】

Nếu không phải do vô tình biết được căn cứ số bảy sụp đổ có liên quan đến Tần Thích, thì có lẽ cả đời này họ vẫn sẽ ngưỡng mộ phản diện.

Trong cốt truyện không hề đề cập tới việc Tần Sâm bị thương.

Việc này ngay cả Duy Thời cũng không rõ quá trình, nhưng nguyên nhân kết quả thì anh ta biết.

Theo Duy Thời, sau khi Tần Sâm biết việc căn cứ số bảy bị hủy liên quan tới Tần Thích thì liền đi chất vấn.

Cuối cùng bản thân bị thương nặng, cấp dưới của hai anh em thì như nước với lửa.

【Dựa theo sự phát triển của cốt truyện, Duy Thời và Tần Sâm sẽ cố gắng tìm manh mối liên quan đến vụ việc đó. Điều này đã gây cho phản diện không ít phiền toái.】

Bắt đầu từ giờ trở về sau, phản diện sẽ gặp rất nhiều kẻ địch, vì vậy mà chịu công kích liên tục.

【Không thể phản diện tiếp tục bị thương nữa.】

Á Tiêu dự đoán vài tình huống có thể xảy ra.

【Nếu bị thương, không chỉ tiến độ thu thập giá trị ác ma bị giảm lại, mà còn phải tiến hành chữa khỏi.】

Lỗ nặng luôn đó trời!!!

【Cho nên bây giờ, điều quan trọng nhất là tuyệt đối không được để phản diện bị thương, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.】

【Ừ.】Hệ thống cũng đồng ý với kế hoạch này.

Còn phải chuẩn bị cái gì, làm gì thì Á Tiêu để đấy.

Đi ngủ cái đã, lúc đấy tính cũng không muộn.

...

Đầu tiên là đưa đồ ăn sáng lúc 7 giờ, sau đó rót trà, giúp thân chủ lựa nút tay áo, quan sát (ép) thân chủ uống thuốc....

Chờ khi làm xong tất cả, Á Tiêu sẽ có 10 phút nói chuyện với đối phương, nội dung tùy ý để tăng tình cảm đôi bên.

Cậu nhìn phản diện đang ngồi, cái đuôi nhúc nhích vài cái.

Tuy rằng phản diện lâu lâu sẽ bắt bẻ, hơi phiền chút, nhưng về sau nếu nắm rõ thì trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Đương nhiên, Á Tiêu không biết rằng một phần là do trực giác ác ma của cậu.

Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ không nhìn ra được gì.

Tần Thích vừa cầm tai nghe vừa ngắm, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía vị quản gia đang đứng cạnh mình.

Giọng nói thoải mái như đang nói chuyện phiếm.

"Đêm qua cậu cảm thấy như nào?"

Nhớ tới Emily đem sự việc tối qua kể lại, ánh mắt Tần Thích nhìn Á Tiêu có chút dò xét.

"Đêm hôm qua?"

Á Tiêu không hiểu sao phản diện lại hỏi câu này, cậu dựa theo ý mình mà trả lời.

"Rất tốt ạ, tôi ngủ rất ngon, cám ơn ngài!"

Tần Thích không đáp lại.

Anh nghiêng đầu, cách tròng kính mà nhìn chằm chằm Á Tiêu, lúc lâu sau mới thu hồi tầm mắt.

"Chờ sau khi kiểm tra thân thể lần nữa, nếu không có gì ngày mai chúng ta sẽ trở lại căn cứ."

"Vâng." Á Tiêu lộ ra vẻ mặt vui vẻ.

Tới lúc thân thể phản diện khỏi hẳn, cậu có thể hấp thụ nhiều giá trị ác ma hơn.

Mà còn đỡ mất sức khi thực hiện chữa khỏi nữa!!

Tưởng tượng đến đây thôi, cả người bé ác ma đã cảm thấy lâng lâng rồi.

Tần Thích nhìn ra được, đối phương đang cao hứng. Nhưng tại sao lại cao hứng thì không đoán được.

Muốn cùng với trở về căn cứ? Điều này thì có gì đáng để mong chờ sao.

Nhưng mà, chỉ cần đối phương không bội ước là được.

Trong vô thức Tần Thích dùng ngón trỏ gõ mặt bàn vài cái.

"Sau khi rời khỏi pháo đài, cậu không cần giống như bây giờ lúc nào cũng ở bên cạnh ta, cậu có thể đi đâu tùy ý."

Người nào đó đang lơ lửng trên mây tự nhiên bị rớt xuống đất:...

Vậy thì, hay là ngày mai không đi nữa được không?

Cậu thấy ở đây cũng vui lắm á!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.