Chương trước
Chương sau
- Lão Bàng, đây là bức tượng phật bằng ngọc gia truyền nhà anh, cầm về đi!

- Trưởng ban thư ký!

- Được lắm, được lắm!

Trưởng ban thư ký xua tay”

- Chuyện của tổ điều tra, kết thúc ở đây, tôi nghĩ c nên có kết luận rồi. Anh à, một đồng chí lâu năm, tập trung tư tưởng vào công việc, đừng có nghĩ nhiều quá.

- Trưởng ban thư ký, tôi…

- Đi ra ngoài đi, đi ra ngoài! Còn không đi nữa, cục công an sẽ đến chỗ tôi lục soát đấy.

Trưởng ban thư ký xua tay:

- Ra ngoài!

Sau đó gã liền cầm lấy chiếc điện thoại của khách sạn:

- Tiểu Tôn, sắp xếp vé chiều, tất cả về Bắc Kinh.

Bí thư Bàng vẫn ngẩn người ra ở đó, Trưởng ban thư ký nhìn gã:

- Anh yên tâm, chúng tôi sẽ báo cáo kết quả điều ra đúng sự thật. Làm việc theo nguyên tắc, chỉ nói sự thật, không kết luận suông.

- Vậy tôi đi nhé!

Bí thư Bàng ôm bức tượng phật bằng ngọc, vẻ mặt ngán ngẩm rời khỏi khách sạn Tỉnh ủy.

Buổi chiều cùng ngày, tổ điều tra liền rời Giang Hoài.

Giang Hoài bỗng nhiên trở lại bình yên, Bí thư Bàng xin nghỉ mấy ngày liền, nằm ở trong bệnh viện.

Một tuần sau, quốc vụ viện đã kết luận, Bí thư Bàng dời Giang Hoài, một gã Phó bí thư từ Trung Ương được điều đến, giúp đỡ Lục Chính Ông công việc của Tỉnh ủy.

Hôm nay, Lục Chính Ông cử thư Ký Âu Dương Tam Hào đến, nói Bí thư Tỉnh ủy tối nay muốn mời gã ăn cơm.

Địa điểm ăn cơm, là ở biệt thự số 9 của Tỉnh ủy.

Lục Chính Ông mời Trương Nhất Phàm ăn cơm, vẫn là ở nhà mình, điều này có chút thú vị.

Thường thường, sẽ không mời khách ăn tại nhà. Có hai nguyên nhân, hoặc là rất mất mặt, hoặc là mối quan hệ của hai người quá tốt. Những người bạn bình thường, sẽ không dẫn đến nhà.

Không nghi ngờ gì nữa Lục Chính Ông đang ra tín hiệu quan trọng cho Trương Nhất Phàm, cũng ra tín hiệu quan trọng cho Bộ máy Tỉnh ủy.

Hai nhân vật số một của Đảng đã đoàn kết chặt chẽ với nhau, cho nên mọi người sẽ tập trung tư tưởng vào công việc, đừng có nghĩ này nghĩ nọ. Chỗ trống của Giang Hoài, mọi người cũng đừng có chui vào, nếu không thì Bí Thư Bàng chính là kết cục.

Thực ra Trương Nhất Phàm lâu rồi cũng không ăn cơm với Lý Hồng, trận bão chính trị này đã làm cho tinh thần mọi người mệt mỏi, cả ngày phòng này phòng nọ. Quốc vụ viện đột nhiên có một tay đến, điều Bí thư Bàng đi, để cho Giang Hoài bỗng dưng trở lại vẻ yên bình.

Khó lắm mới có được cơ hội như vậy, đã bị Lục Chính Ông cướp mất rồi.

Trương Nhất Phàm vẫn đồng ý, buổi tối đến Lục Phủ.

Không ngờ Âu Dương Tam Hào vừa đi, Đằng Phi đã đến báo lại, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Chu Nhất Lai đến.

Tên Chu Nhất Lai này, lại làm trầm lặng một khoảng thời gian, thấy Lục Chính Ông ép Bí thư Bàng, gã liền chủ động co vào.

May mà gã vẫn chưa nhảy ra góp vui, nếu không thì gã cũng sẽ trở thành đối tượng bị chèn ép.

- Chủ tịch Tỉnh Trương!

Tay Chu Nhất Lai xách một cái túi đi đến.

Trương Nhất Phàm đứng lên, chuyển một điếu thuốc đến:

- Đồng chí Nhất Lai, ngồi đi!

Chu Nhất Lai nhận điếu thuốc:

- Chủ tịch Tỉnh Trương, tôi có mấy vấn đề, muốn báo cáo với anh một chút.

Chu Nhất Lai là Ủy viên thường vụ, bày ra thái độ này, chắc chắn là có nguyên nhân. Kết cục của Bí thư Bàng, gã cũng đã nhìn thấy, do đó, gã liền âm thầm cân nhắc, mục tiêu tiếp theo của Lục Chính Ông, có phải là mình hay không?

Chuyện này không phải là không có khả năng, gã nhất định phải chủ động, tìm kiếm sự bảo hộ.

Khoảng thời gian này, gã cũng không ngừng dựa vào Trương Nhất Phàm, nhưng mà Trương Nhất Phàm phát hiện ra nhân phẩm của mình chẳng ra gì, thuộc loại phần tử cơ hội, cho nên Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị xử lý gã.

Trương Nhất Phàm nói:

- Có phát hiện gì mới?

Tỉnh Giang Hoài chỉ có hai cán bộ cấp Tỉnh, một người là Lục Chính Ông, người còn lại chính là Trương Nhất Phàm. Tuy tuổi của những người này lớn hơn mình, nhưng Trương Nhất Phàm lại là nhân vật số một của chính phủ, do đó, gã không hề chú ý đến những chuyện mà mấy tên lãnh đạo nói.

Tuy rằng rất nhiều người lúc mới bắt đầu không thích ứng, nhưng mà thời gian lâu rồi, bọn họ cũng quen với địa vị của chính mình, người ta vốn là lãnh đạo, điều này không có gì đáng trách. Chu Nhất Lai cần một quyển vở trong cái túi ra, rất giống báo cáo công tác của một cán bộ cấp dưới.

- Thông qua điều tra của chúng tôi đã phát hiện, gần đây rất nhiều doanh nghiệp nhà xưởng của thành phố Giang Hoài, không ngờ có hiện tượng tuyển công nhân khó khăn. Trước kia thì người kín cả chỗ, mấy năm gần đây, vấn đề này đang dần dần bộc lộ ra, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.

Về vấn đề sử dụng công nhân mà các doanh nghiệp ở Giang Hoài gặp phải, lúc Trương Nhất Phàm ở Giang Đông, từng thảo luận với mọi người. Chu Nhất Lai có thể nhận thức được điểm này, cũng nói rõ gã đã rất tốt rồi, ít nhất cũng tập trung tâm tư vào công việc và doanh nghiệp.

Trương Nhất Phàm gật đầu:

- Vấn đề này, còn chờ để sửa lại. Tiếp tục nói đi! Có biện pháp nào tốt không, có thể giải quyết được hiện tượng này.

Chu Nhất Lai thành thật nói:

- Đây là một vấn đề nhức nhối, đối với việc Giang Hoài xuất hiện hiện tượng này, tôi đang nghĩ là có thể cử người đến tỉnh Quảng điều tra không. Tư liệu chỉ ra rằng, tỉnh Quảng vẫn chiêu công kín chỗ, bên đó bọn họ chiêu công, vẫn tốn rất ít sức lực, chỉ cần vừa dán bảng tuyển công nhân, ngoài cổng hàng trăm người đến vây kín. Tôi đề nghị chúng ta có nên sang bên đó quảng bá không? Thứ hai là, vấn đề đãi ngộ lương của khu Giang Hoài chúng ta, có sự khác biệt lớn so với tỉnh Quảng, bảng lương tiêu chuẩn của chúng ta thấp nhất, có phải cũng nên sửa đổi một chút không?

Có vài thứ, có thể thực hành riêng với Giang Hoài, đối với giá lương tiêu chuẩn thấp nhất, đó chính là vấn đề của một thành phố. Phương án cải cách có thể gặp phải rất nhiều áp lực, bởi vì điều này trực tiếp gây tổn hại đến lợi ích của rất nhiều xí nghiệp.

Trương Nhất Phàm nói:

- Về vấn đề lương cho công nhân của các xí nghiệp, đây là một vấn đề mang tính phổ biến, cần bàn bạc trong cuộc họp, sau khi nghiên cứu mới có thể có kết luận. Chuyện tuyển công nhân, các anh có thể động viên, cũng có thể làm thử, do chính phủ và các doanh nghiệp liên kết lại, cung cấp sự đảm bảo cho sự phát triển của các doanh nghiệp. Anh cũng có thể bàn bạc với đồng chí Trần Kiến Quân, để giải quyết sự việc. Nếu như phương án của các anh thành công, sẽ mở rộng ra toàn tỉnh.

Chu Nhất Lai nói:

- Được rồi, vậy thì chúng tôi sẽ sắp xếp phương án thử thí điểm.

Trương Nhất Phàm nói, sao lại là phương án của tôi? Rõ ràng là phương án mà các anh đề ra mà.

Chu Nhất Lai cười:

- Đều giống nhau, đều giống nhau.

Sau khi nói xong công việc, Chu Nhất Lai nhìn Trương Nhất Phàm nói:

- Chủ tịch Tỉnh Trương, tối nay có tiện không?

Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên:

- Lại muốn ăn nhậu sao?

Chu Nhất Lai vội nói:

- Không phải, không phải, là một doanh nghiệp thành công, gã muốn mời anh ăn cơm.

Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:

- Doanh nghiệp, các anh tiếp chẳng phải là được rồi sao, sao nhất định phải để tôi ra mặt?

Chu Nhất Lai có chút ngại ngùng, cái cớ này có vẻ không ổn lắm, gã đành phải nói thẳng:

- Thực ra là tôi, và mấy đồng chí, muốn mời anh cùng ăn cơm.

- Lần sau đi! Tối nay tôi không rảnh.

- Vậy lúc nào tôi cũng hoan nghênh anh đến thành phố kiểm tra công việc

Chu Nhất Lai đứng lên, bắt tay với Trương Nhất Phàm, sau đó rời đi.

Vừa mới ra khỏi tòa nhà chính phủ, liền gặp xe của Chủ tịch thành phố Trần Kiến Quân.

Trần Kiến Quân xuống xe:

- Bí thư Chu, anh cũng ở đây à?

Chu Nhất Lai cười đi đến:

- Anh đến tìm Chủ tịch Tỉnh Trương để báo cáo công việc à?

Trần Kiến Quân gật đầu:

- Về chuyện mà hôm qua chúng ta bàn bạc, tôi sẽ báo cáo với Chủ tịch Tỉnh Trương một chút.

- Ồ, Chỗ Chủ tịch Tỉnh Trương kia, anh không cần đến nữa, anh ấy không có ở đây. Tôi vừa mới đến chẳng có ai cả.

Trần Kiến Quân có chút tiếc nuối:

- Vậy tôi đến chỗ Trưởng ban thư ký vậy.

Chu Nhất Lai chắn gã:

- Trưởng ban thư ký Phương không có ở đây, anh ấy và Chủ tịch Tỉnh Trương cùng ra ngoài rồi. Đi thôi, tôi còn có chuyện muốn nói với anh. Chúng ta về nghiên cứu một chút.

Trần Kiến Quân đang chuẩn bị lên xe, Đằng Phi từ trên lầu đi xuống, Trần Kiến Quân nhìn thấy:

- Ồ, thư Ký Đằng. Tôi đi đâu đây?

Đằng Phi lúc này mới phát hiện Trần Kiến Quân và Chu Nhất Lai có ở đó, liền nói:

- Tôi đến Tỉnh ủy một chuyến. Chủ tịch thành phố Trần, anh tìm Chủ tịch Tỉnh Trương à?

Chu Nhất Lai liền nói:

- Không có việc gì, không có việc gì! Thư Ký Đằng cứ đi làm việc của mình đi!

Trần Kiến Quân liền cảm thấy kỳ lạ, Chu Nhất Lai tại sao lại ngăn mình gặp Chủ tịch Tỉnh Trương nhỉ? Vì thể gã lại hỏi một câu:

- Thư ký Đằng, Chủ tịch Tỉnh Trương ở đâu?

Đằng Phi nói:

- Có, vừa nãy Bí thư Chu chẳng phải đã gặp rồi sao?

Sắc mặt của Chu Nhất Lai, có chút không tự nhiên, xem ra tên Trần Kiến Quân này không ngăn được rồi, gã liền nói một câu bực bội:

- Vậy thì tôi đi trước đây, các anh bận việc của các anh đi!

Thấy Chu Nhất Lai vội vàng rời đi, Trần Kiến Quân có chút không thể tin nổi nhìn vào xe của gã, Chu Nhất Lai đang làm gì vậy nhỉ?

Dưới sự thông báo của Đằng Phi, Trần Kiến Quân đã gặp được Trương Nhất Phàm, gã cũng đến để báo cáo công việc, Trương Nhất Phàm nói gã nói chuyện chiêu mộ công nhân khó khăn, và một số biện pháp cải cách, hắn liền thấy kỳ lạ:

- Các anh chưa bàn bạc kỹ lưỡng với nhau sao? Đồng chí Chu Nhất Lai này, vừa mới báo cáo với tôi rồi.

Trần Kiến Quân liền hiểu ra, hóa ra là như vậy?

Hôm qua nói, là mình báo cáo với Chủ tịch Tỉnh Trương sao? Hơn nữa những điều này đều là do Trần Kiến Quân sau khi đi đến Giang Đông với Chủ tịch Tỉnh Trương, mới bắt đầu lập nên. Chiều qua, gã nói với Chu Nhất Lai mấy chuyện này.

Chu Nhất Lai bảo mình chèn ép, không ngờ bản thân gã lại chạy đến báo cáo. Có ý gì? Con người này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.