Chương trước
Chương sau
Lục nhã Tình đang phê bình tổng giám đốc ở bất động sản Lam Thiên.

Đừng thấy cô ấy ở trước mặt Trương Nhất Phàm có vẻ giống như con mèo lười nhác, thế nhưng ở trong công ty, cô lúc nào cũng là nữ Chủ tịch lạnh nhạt, cao ngạo. Trong khoảng thời gian này ở Giang Hoài đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lục Nhã Tình lại bị những cơn sóng nhỏ của cảm xúc vây lấy. Mấy khoản công trạng của công ty chưa giải quyết xong, vì vậy cô nổi cơn thịnh nộ.

Mắng ông Chủ tịch này, như mắng con cháu mình vậy, Tổng giám đốc ở trước mặt cô, cũng không dám thở mạnh.

-Anh quay về tự tổng kết lại xem, tại sao năm nay từ lúc đi làm đến nay, mọi công trạng đều không bằng lúc trước?

Tổng giám đốc vẻ mặt ấm ức.

- Chủ tịchLục, bây giờ ở tỉnh Giang Hoài truyền ra lệnh cấm đầu cơ của Ủy ban nhân dân tỉnh, những mảnh đất còn lại trong tay của chúng ta đều không bán được ra ngoài, căn bản không có ai tiếp nhận cả!

-Tôi mặc kệ, anh tự mà nghĩ cách, trả tiền lương cao như thế để nuôi các anh. Chẳng lẽ đều trông cậy vào tôi đi giải quyết sao?

Tổng giám đốc vẻ mặt buồn rầu, chuyện như vậy, anh ta thật sự không thể giải quyết. Muốn công khai chính sách ở tỉnh, anh ta chỉ là một vị giám đốc nhỏ bé tính cái gì chứ!

Lục Nhã Tình nổi giận thì nổi giận, nhưng cách xử sự vẫn vô cùng lý trí, cô phất phất tay,

-Đi xuống đi! Nhìn thấy anh là tôi thấy phiền!

Tổng giám đốc luôn miệng vâng dạ mà đi ra ngoài. Ai ngờ vừa mới ra cửa. Có người liền đánh vào mông. Tổng giám đốc tức giận, vừa bị Chủ tịch hội đồng dạy dỗ một trận, bây giờ lại gặp phải một người không muốn sống.

Đang muốn tìm ai đó để trút giận, ngẩng đầu vừa thấy, lập tức giật nảy mình. – Anh Giả, anh Giả, sao anh lại đến đây?

-Gì là Giả, ông đây là thật!

Giả Thi Văn ghét nhất bị người khác gọi mình như vậy, nhưng anh ta lại họ Giả, lúc anh ta còn nhỏ, làm loạn muốn theo họ của mẹ. Tiếc rằng mẹ anh ta họ Cẩu! Cuối cùng không còn cách nào, đành phải tiếp tục lấy họ Giả.

Vốn cho rằng đã lấy cái tên rất hay, là người đàn ông thực thụ, ai biết rằng đã biến thành người đàn ông giả mạo.

Bộ phận đầy đủ, không thiếu một thứ, chỉ là không đủ sức làm cho chuyển động.

Đi chơi, từ trước đến giờ chưa hề tranh quá một hồi khí, duy nhất có một lần bản thân biểu cảm, vẫn là lúc học trung học, bị côn trùng cắn. Sưng một trận nát bét, đỏ đến phát nóng. Cổ Thi Văn nghi ngờ có phải có liên quan rất lớn đến lần đó không.

Hôm nay anh ta đến là tìm vợ mình, một bà xã đẹp như hoa như ngọc như vậy, lại là con gái của Bí thư tỉnh ủy, bất luận là khí chất hay tướng mạo, đều có thể gia nhập vào hàng ngũ của mỹ nữ cao cấp.

Lục Nhã Tình chen vào được, nhưng Giả Thi Văn lại không thể chen vào được hàng ngũ của vợ mình, điều này khiến anh ta rất đau khổ.

Nghe nói ba đã đến tỉnh Giang Hoài, Giả Thi Văn rất vui mừng, cảm thấy dường như ông cụ có thể thay thế anh ta hoàn thành sứ mệnh lịch sử này. Không ngờ rằng ở cửa lại đụng phải vị Tổng giám đốc vừa mới bị Lục Nhã Tình dạy dỗ một trận, Tổng giám đốc vừa mở miệng đã là anh Giả.

Sắc mặt của Giả Thi Văn không tốt, chẳng thèm quan tâm đến anh ta đi thẳng một mạch đến văn phòng của Lục Nhã Tình.

Tổng giám đốc ngẩn người ra đó.

-Ủa? Hôm nay hai vợ chồng này sao tính tình đều như một thế? Nội tiết của phụ nữ mất cân bằng, chẳng lẽ đàn ông cũng vậy sao? Hai người đều đến thời kì kinh nguyệt hết sao?

Tổng giám đốc vuốt đầu, suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp.

Lục Nhã Tình đã nguôi cơn giận, cô đang cân nhắc, phải làm thế nào để tránh hiện tượng này xảy ra nữa, đất ở trong tay ta phải làm thế nào mới có thể chuyển ra ngoài?

Thực ra mảnh đất của bất động sản Lam Thiên, không được chuyển ra ngoài cũng chẳng có vấn đề gì to tát, dù sao tài khoản ngân hàng đều do cô nắm lấy, bản thân chưa hề rút ra một phân tiền, cùng lắm thì ngân hàng sẽ thu hồi đất để trừ nợ.

Chỉ có điều đất ở trong tay, chỉ cần ra tay nhất định có thể trở mình gấp đôi, nếu bỏ cuộc như vậy, Lục Nhã Tình tự nhiên cảm thấy quá đáng tiếc.

Đang cân nhắc giải quyết việc này, Giả Thi Văn đến.

-Nhã Tình!

Nghe thấy giọng nói hơi ẻo lả này, Lục Nhã Tình vẻ mặt khó chịu.

-Anh đến đây làm gì?

Giả Thi Văn cũng không tức giận, anh ta thường nói, bản thân anh ta thích Lục Nhã Tình hơi một tí là phát cáu, tính tình nóng nảy, nếu một chút nóng nảy cũng không có, đó mới là không có tinh thần. Câu nói này là do chính miệng anh ta nói với cậu em vợ.

-Nói cho em biết một tin tốt! Ba đã từ thủ đô đến đây! Buổi trưa ba muốn chúng ta qua đó ăn cơm.

Lục Nhã Tình liếc nhìn anh ta một cách khinh miệt.

-Đây chính là tin tốt mà anh nói sao?

Mẹ kiếp, bà đây đã sớm biết từ trước, tuy nhiên cô thật sự không muốn gặp ba chồng đó, luôn cảm thấy ba chồng này kì quái, trong lòng buồn rầu.

Thích đùa giỡn với thủ đoạn chính trị, bất luận làm việc gì, đều phải nói chút điều kiện.

Lục Nhã Tình chính là như vậy, trở thành vật hi sinh cho cuộc giao dich chính trị của họ.

Cô biết Giả Thi Văn yêu rất yêu mình, rất ngoan ngoãn nghe lời mình, nhưng anh ta lại không thể mang đến hạnh phúc mà cô mong muốn.

Bất luận nói như thế nào, họ đều phải đến thăm, cùng ông ta ăn cơm, nói chuyện, hơn nữa lần này Trưởng ban thư ký Giả ở lại tỉnh Giang Hoài bốn ngày, Lục Nhã Tình làm sao cũng không thể tránh khỏi.

Giả Thi Văn cười theo.

-Em đã hết bận chưa? Đi thôi, ba đã gọi hai cuộc điện thoại, bảo anh đến đón em.

Lục Nhã Tình xem đồng hồ, đã sắp mười một giờ rồi, đành phải đứng dậy đi xã giao.

Giả thi Văn rất ga lăng, lập tức giúp cô xách túi, hai người cùng nhau bước ra khỏi văn phòng.

Cô thư ký ở bên ngoài nhìn thấy, vẻ mặt ngưỡng mộ.

-Ông xã của chủ tịch Lục thật tốt! Thật khiến người ta ngưỡng mộ!

-Đúng vậy, vừa có thân phận, vừa có địa vị, lại còn trẻ tuổi đẹp trai, biết quan tâm chăm sóc người khác!

Một cô gái mặc bộ quần áo bó sát người, nút áo trước ngực muốn nhảy ra khỏi ngực đi tới, điệu đàng nói.

-Ừ, tôi cũng cảm thấy ông xã của Chủ tịch Lục không tồi. Nhưng, tôi luôn cảm thấy thiếu chút gì đó. Cô sờ sờ đầu.

-Các cô nói thử, có phải quá nhã nhặn rồi không?

-Đúng! Đúng – đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy.

Hai cô gái khác cũng phụ họa theo.

-Xí, các cô thì biết cái gì? Càng là người đàn ông với vẻ bên ngoài nhã nhặn, khi lên giường thì không còn nhã nhặn nữa, trong lòng họ rất buồn bực!

-Có kinh nghiệm –

Mọi người đều giơ ngón tay cái lên, đồng ý với sự vĩ đại của cô gái đó. Cô ấy dùng hành động của mình, tổng kết những kinh nghiệm quý báu, chuyện này, nếu không trải qua thực tế, sẽ không thể nhận ra đâu.

Tổng giám đốc đi vào.

- Các cô thì biết cái gì! Với thân thể đó của anh ta, trên giường còn có thể không nhã nhặn sao? Không nhã nhặn thì Chủ tịch Lục sao lại nổi nóng với tôi chứ? Rõ ràng chính là không vừa ý, nên tìm tôi trút giận!

Anh ta lại nói thầm trong lòng.

-Tổng giám đốc!

Họ nhìn thấy tổng giám đốc đến, hô lên một tiếng, rồi lập tức giải tán.

Lục Nhã Tình đeo kính râm, mở mui xe, Giả Thi Văn ngồi ở bên lái phụ, cầm trong tay túi xách của bà xã, anh ta từ bên cạnh đánh giá dáng vẻ của Nhã Tình, trong lòng càng xem càng thích.

Khuôn mặt trắng như ngọc, không có chút tỳ vết nào. Đôi hoa tai sáng loáng, trong ánh nắng sáng lấp lánh, mái tóc dài bị gió thổi bay lên, như nhảy múa hứng khởi, trong không khí, đem đến một chút hương thơm nhàn nhạt

Lục Nhã Tình giống như một minh tinh, rất quyến rũ., nhìn thấy cô ấy, giống như nhìn thấy ngôi sao nổi tiếng được quảng cáo trên tivi, làm cho người khác trở nên say đắm.

Giả thi Văn bình thường thích nhất chính là nhìn cô với dáng vẻ như vậy, thêm vào tính cách của Nhã Tình, có chút tác phong của thẳng thắng phóng khoáng, càng khiến Giả Thi Văn say đắm.

Cho dù khi ở cùng với Lục Nhã Tình, anh ta chỉ là vai phụ, ẩn trong lá xanh của vạn đóa hồng, Giả Thi Văn vẫn cam tâm tình nguyện, không một lời oán thán, Mercedes Benz chạy thẳng tiến đến nhà khách Tỉnh ủy, Lục Nhã Tình mở cửa ra, đi nhanh ra ngoài.

Giả thi Văn cầm lấy túi, chạy nhanh, cố gắng đuổi kịp bà xã.

Mấy cô tiếp tân, cung kính đứng ở đó, cúi đầu chào hai người.

-Xin chào cô Lục, xin chào anh Giả!

Lục Nhã Tình gật đầu, đi thẳng lên lầu hai.

Là con gái Bí thư Tỉnh ủy, nơi này đối với cô ấy mà nói, thực sự là quá quen thuộc rồi.

Lúc hai người đi lên lầu, Âu Dương Tam Hào lập tức chào đón.

-Nhã Tình, anh Giả, các anh chị đã đến rôồi.

Cho dù Giả Thi Văn vô cùng ghét cách xưng hô này, nhưng khi xuất phát từ miệng của Âu Dương tam Hào, anh ta không thể có ý kiến, thậm chí anh ta cũng không để tâm nghe, bây giờ, anh ta chỉ muốn gặp ba.

Lục Nhã Tình dừng lại.

-Âu Dương, có những người nào?

-Đều là người trong nhà, phu nhân cũng đến.

Quan hê của Âu Dương Tam Hào với Lục gia, Giả Thi Văn biết, do đó, anh ta và Lục Nhã Tình khi nói chuyện, tỏ vẻ khá là thân thiết. Anh ta tự nhiên không ý kiến.

Lục Nhã Tình kinh ngạc hỏi.

-Phó trưởng ban tổ chức trung ương đâu?

-Ồ, ông ta bị cán bộ Trưởng ban tổ chức đưa đi rồi, Trưởng ban thư ký Giả muốn gặp anh chị, nên không đi.

Lục Nhã Tình lúc này mới bước tiếp, từ phòng riêng đi ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.