Chương trước
Chương sau
Trương Nhất Phàm châm một điếu thuốc, tránh đi sự dụ hoặc của Lục Nhã Tĩnh.

Lục Nhã Tĩnh nở nụ cười, đem báo cáo đưa qua. Trương Nhất Phàm tiếp qua rồi xem, thuận tay để trên bàn

- Lục tiểu thư, cái này tôi không thể phê. Cô nên đến tìm chủ tịch thành phố, hoặc đồng chí Chu Nhất Lai, đây là việc của chính quyền thành phố.

Lục Nhã Tĩnh dương mắt phụng phịu:

- Chu Nhất Lai, cho dù y muôn phê tôi cũng không muốn đưa y phê.

Trương Nhất Phàm hiểu:

- Nói đi, kiếm tôi có việc gì?

Lục Nhã Tĩnh hai tay chống cằm trên bàn nói:

- Cái việc kia “lệnh cấm đẩu cơ “ có thể từ từ không?

- Lệnh cấm đầu cơ?

Ánh1 mắt Trương Nhất Phàm dừng trên khuôn mặt của Lục Nhã Tĩnh

- Không phải là còn chưa công bố sao?

Lục Nhã Tĩnh nói:

- Anh cũng biết em làm về bất động sản, nếu như cái lệnh cấm này được công bố, thì bất đông sản của tập đoàn Lam Thiên không phải là hết hy vọng sao. Bọn em kinh doanh bất động sản, nếu như không tích trữ đất đai, không phải là ngồi chờ chết sao?chính sách của anh mà được công bố thì những người kinh doanh bất đông sản còn sống được sao, các thương nhân chỉ cần không ngừng đầu tư thì sẽ được đánh giá cao, việc được đánh giá cao sẽ sinh ra lợi nhuận, có lợi nhuận thì sẽ có thuế để thu, tại sao lại cấm chứ? Em thật không hiểu mục đích của chính quyền thành phố, không phải là muốn dốc sức phát triển Giang Hoài sao, đưa Giang Hoài phát triển để đuổi kịp Quảng Đông sao? em cảm thấy, tư tưởng của anh có vấn đề.

Lục Nhã Tĩnh thấy Trương Nhất Phàm không nói gì mà chỉ nhìn mình, liến nói:

-Ai, anh có nghe em nói không? em nói đều là sự thật, đây đều là cống hiến vì sự phát triển của Giang Hoài.

Trương Nhất Phàm nói:

- Cô nói tiếp đi, tôi đang nghe.

- Được, vậy em nói.

Lục Nhã Tĩnh nói:

- Đầu cơ là một thủ đoạn tất yếu của thương gia, nếu như anh cấm việc này, em đảm bảo kinh tế của Giang Hoài sẽ đi xuống. Anh như vậy là bằng mặt mà không bằng lòng, rõ ràng là không ủng hộ công việc của tỉnh ủy.

Trương Nhất Phàm nói:

- Tôi cũng là phó bí thư tỉnh ủy, tại sao lại không ủng hộ công việc của tỉnh ủy chứ?

Lục Nhã Tĩnh nói:

- Thôi được, em không tranh luận với anh về vấn đề này, chúng ta nói về chuyện đất đai, anh có thể hạn chế hoặc đưa ra một số chế độ để quản lý chặt chẽ hơn những cán bộ này, trong thời gian đầu tư không được gian lận, nhưng anh không thể cấm thương gia đầu cơ. Hiện nay là kinh tế thị trường, chứ không phải là kinh tế kế hoạch như ngày trước, quan trọng nhất của kinh tế thị trường là tự do đầu tư. Đương nhiên, đã là cạnh tranh thì sẽ có lúc sử dụng một số thủ đoạn. Cho nên em muốn khuyên anh, so với việc cấm các thương gia đầu cơ, còn không bằng bắt những cán bộ tham nhũng bên trong, anh thấy em nói có đúng không?

- Qủa không hổ là đại tiểu thư của Bí thư Lục, cán bộ tham nhũng, đây đương nhiên là việc nên làm. Bí thư Lý Hồng bên ủy ban kỷ luật tự có chừng mực, nhiệm vụ của tôi là duy trì trật tự của thị trường Giang Hoài hoạt động bình thường, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của tỉnh ủy, dốc sức phát triển lực lượng sản xuất, phát triển kinh tế Giang Hoài.

Lục Nhã Tĩnh nói:

- Đương nhiên, em chỉ là công dân lương thiện, thương nhân của một công ty bất động sản. Từ lợi ích ích của chính mình và của người dân mà có thiện ý nhắc nhở anh, còn một nguyên nhân nữa là vì chúng ta là bạn bè. Cho nên em mới đây đây để nói những lời này với anh, tuy không mong có thể làm thay đổi quyết định của anh, nhưng cũng xem là hết tình hết nghĩa, nếu không sau này có hậu quả gì, cũng không đo lường được.

Lục Nhã Tĩnh chớp chớp mắt:

- Em nói đều là sự thật, anh thử nghĩ xem, hiện nay cả nước đều đang trong tình huống này, nếu như Giang Hoài của chúng ta công bố lện cấm này, với những công ty đã phát triển lâu thì không nói gì, nhưng những công ty khác sẽ cảm thấy lo ngại, không giám đến Giang Hoài đầu tư. Việc này đối với Giang Hoài là sự tổn thất không nhỏ, mất đi sự đầu tư ở bên ngoài, Giang Hoài còn có thể thực hiện được mục tiêu đuổi kịp Quảng Đông sao? Có thể giữ vững sự phát triển hay không cũng là một vấn đề?

- Những lời này em còn chưa nói qua với ai, chỉ nói với một mình anh.

Lục Nhã Tĩnh cười:

- Em đi đây, Trương chủ tịch tỉnh, anh hãy suy nghĩ đi, mong là em không uổng công đến đây.

Việc ban lệnh “ lệnh cấm đầu cơ “ Trương Nhất Phàm vẫn đang cân nhắc, hắn cảm thấy Lục Nhã Tĩnh nói cũng đúng, nhưng cô ta cũng chỉ là nữa công nữa tư. Hôm qua, Trương Nhất Phàm và đã bàn bạc qua với Phương Nam. Suốt kỳ nghĩ tết, Phương Nam cũng suy nghĩ về vấn đề này. Lúc trước, khi họ phát hiện Giang Hoài có hiện tượng đầu cơ một số lượng lớn đất đai, liền cân nhắc việc ban hành lệnh cấm nhằm ngăn chặn sự việc này phát sinh.

Nhưng sau đó thái độ của Phương Nam không còn cương quyết như lúc đầu nữa, đột nhiên có sự thay đổi đột ngột. Anh ta từ lúc đầu kiên quyết phát hành lệnh cấm đến từ từ chuyển thành làm thế nào để điều tiết vấn đề thị trường.

Sau khi Lục Nhã Tĩnh rời khỏi, Trương Nhất Phàm lại suy nghĩ về vấn đề này.

Lục Nhã Tĩnh nói rất đúng, chỉ nên sử dụng một số chế độ để điều tiết thị trường mà không phải là ban hành “lệnh cấm đầu cơ”.. Như vậy không phải là đẩy những thương nhân đến Giang Hoài đầu tư cho người khác sao, phải làm sao để có thể có hiệu quả vẹn cả đôi bên đây?

Buổi tối về đến nhà, phát hiện Liễu Hồng đã đến ngoài ý muốn.

Liễu Hồng hành động rất nhanh, Khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy kinh ngạc, lúc Trương Nhất Phàm vào nhà thì thấy Liễu Hồng đang trò chuyện với Đổng Tiểu Phàm.

Lăng Vi Vi đứng ở bên cạnh, biểu hiện rất là cung kính.

Có thể cô ta đã cảm nhận được điều gì đó, Trương Nhất Phàm thấy bộ dạng của cô có chút ủy khuất.

Liễu Hồng đứng lên nói:

- Trương chủ tịch tỉnh.

Trương Nhất Phàm tiện tay đưa cặp cho Lăng ViVi:

- Liễu Hồng đến rồi à.

Liễu Hồng trên mặt hiện lên một tia ngại ngùng.

Đổng Tiểu Phàm đứng dậy nói:

- Tối nay, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.

Lăng Vi Vi không biết nấu cơm, đương nhiên đành phải như vậy.

Đúng lúc này, có người ấn chuông cửa, Lăng Vi Vi đi qua, cách một cánh cửa hỏi:

- Các người tìm ai?

Đối phương là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, mặc một bộ đồ tây, trông rất sang trọng. Lúc Lăng Vi Vi hỏi ông ta, ông ta liền đưa danh thiếp cho cô ấy

- Chào cô, phiền cô thông báo một tiếng, tập đoàn Chu thị Chu Bản Vượng muốn gặp.

Chu Bản Vương, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Chu thị.

Lần trước con y tới đây, hôm nay ông ta lại đến, Lăng Vi Vi nhìn nhìn người giàu nhất Giang Hoài này, lập tức nói:

-Ngài đợi một lát, tôi đi thông báo một tiếng.

Nghe được Chu Bản Vượng đến gặp chính mình, Trương Nhất Phàm không thể đối đãi với ông ta như đối với Chu Thế Vinh, lúc Lăng ViVi đi mời Chu Bản Vượng vào, Đổng Tiểu Phàm và Liễu Hồng đi lên lầu hai.

Chu Bản Vượng lần đầu tiên đến nhà của Trương chủ tịch tỉnh, chỉ mang chút quà đơn giản, là Long Tĩnh nổi danh ở Giang Hoài. Chính là loại mà Lục Chính Ông nói, trên thị trường tuyệt đối không thể tìm thấy loại trân phẩm này.

Trương Nhất Phàm chào hỏi rồi mời ông ta ngồi xuống, thư ký của Chu Bản Vượng thì đứng ở phía sau.

Không ngờ việc mà Chu Bản Vượng đề cập đến cũng liên quan đến lệnh cấm đầu cơ, ông ta nói:

- Trương chủ tịch tỉnh, mọi người đều nói Chu gia chúng tôi là gia đình giàu nhất Giang Hoài này, tôi không giám cho là vậy. Nhưng từ khi Chu thị tiến quân bất động sản tới nay, thực sự đã tích trữ rất là nhiều đất, tôi nghe nói Trương chủ tịch tỉnh có ý định ban bố lệnh “ cấm đầu cơ”, không những yêu cầu thương gia hạn chế và chỉnh đốn việc đầu cơ đất, mà lúc quá hạn còn bị chính phủ tịch thu vô điều kiện, thì tôi không thể ngồi yên được rồi. Hiện nay, tài sản của Chu gia đều đổ vào bất động sản, nếu như Trương chủ tịch tỉnh công bố lệnh này, Chu thị chúng tôi chỉ có thể đợi phá sản thôi.

Trương Nhất Phàm khẽ gật đầu:

- Hiện nay ủy ban tỉnh vẫn đang nghiên cứu vấn đề này, chúng tôi sẽ ban hành một chính sách nhân đạo, không thể dùng một côn đánh chết mọi người. Đương nhiên, mọi người đều là những người có cống hiến rất lớn đối với Giang Hoài, chúng tôi tất nhiên phải nghĩ đến lợi ích của mọi người. Tuy nhiên, mục đích cơ bản của chính phủ chính là điều tiết thị trường, chỉ đạo thị trường phát triển lành mạnh và bình thường. Cái mà chúng tôi hướng đến là tác dụng của việc chỉ đạo và giám sát có tác dụng, bởi vậy, Chu chủ tịch cứ yên tâm.

- Một khi đã như vậy thì tôi yên tâm rồi.

Chu Bản Vượng đứng dậy

-Quấy rầy Trương chủ tịch tỉnh rồi.

Trương Nhất Phàm vẫy tay

- Tiểu Lăng, tiễn Chu tiên sinh.

Sau khi Chu Bản Vượng rời khỏi, Trương Nhất Phàm liền thở dài nói:

- Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, người tìm đến cửa không ít, thật ra là ai đem tin tức này truyền ra ngoài? gây nên lòng người hoang mang, dư luận xôn xao.

Đổng Tiểu Phàm và Liễu hồng từ trên lầu đi xuống, ba người chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, Đổng Tiểu phàm nói:

- Tiểu Lăng à, cô cũng đi cùng chúng tôi đi.

Lăng Vi Vi liền nhìn Trương Nhất Phàm, thấy anh ta gật đầu, liền thành thật đi theo phía sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.