Hồ Thái Chính nghe thấy liền nhảy dựng lên, còn tay đại sứ Lào thì mặt mũi đỏ bừng, chỉ tay vào mặt Trương Nhất Phàm nghiêm túc nói:
- ….
Đại khái là:
- Đầu óc anh có vấn đề không, ba năm, có cái kiểu ức hiếp người như anh thế này không?
Tuy Trương Nhất Phàm không hiểu tiếng Việt, nhưng hắn hiểu tiếng Anh, lúc nghe thấy Hồ Thái Chính lớn tiếng chửi, mặt hắn biến sắc, nổi giận đùng đùng chỉ thẳng vào Hồ Thái Chính quát lớn:
- Shut up ——
Cả căn phòng chợt rơi vào tĩnh lặng, Hồ Thái Chính vẻ mặt đờ đẫn, gã cơ hồ không thể tin vào mắt mình, cái thằng Trung Quốc này lại dám ra oai ở chỗ này sao. Tay đại sứ Lào cũng bất ngờ, Trương Nhất Phàm còn không thèm nể mặt Ngoại trưởng Ukraine, dám lớn tiếng gào thét ngay tại đây.
Chỉ một tiếng quát đã khiến tất cả sững sờ.
Trưởng ban Thân và Lỗ Đông Nam còn hoảng sợ hơn, “Tên này bị điên rồi! Hắn đang làm cái quái gì vậy? Muốn tự sát hay sao!”
Hai người quay sang nhìn Trương Nhất Phàm đang bừng bừng khí thế, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Chỉ có mình Thẩm Uyển Vân vẫn chăm chú ngắm nhìn Trương Nhất Phàm, cô cảm thấy hắn lúc này trông thật đàn ông, thật quyết đoán.
Lúc cần ra tay thì phải ra tay, đó chính là bản lĩnh của người đàn ông, dám nghĩ dám làm, lúc cần tức thì nhất định phải tức, dù thế nào cũng không được nhịn. Lúc này quả thật Trương Nhất Phàm đang cực kỳ tức giận, “Đừng có nói đến chuyện tu dưỡng với ông, cái đám người châu Âu không phải lúc nào cũng tự hào rằng mình là thân sĩ sao? Thân sĩ cái con khỉ, không phải chính chúng nó cướp bóc, thiêu rụi Viên Minh Viên, khơi mào chiến tranh nha phiến, chiếm lấy Hongkong hay sao, thế cũng gọi là thân sĩ đấy?”
Còn lũ người Mỹ, không phải cũng thường gọi mình là sứ giả hòa bình sao? Con bà nó, chẳng phải chính chúng nó chuyên đi can thiệp vào nội chính nước khác, thấy nước nào không thuận mắt thì đem quân đi đánh nước ấy hay sao? Chỉ giỏi giở trò ức hiếp người khác. Trên thế giới này, quả thực có quyền lực là có tất cả.
Giả vờ đáng thương ư, ai thèm quan tâm!
Thân sĩ, tu dưỡng cái quái gì, hôm nay ông mày tức thật rồi.
Ngoại trưởng Ukraine chỉ biết ngồi đờ ra một chỗ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào viên cán bộ trẻ tuổi người Trung Quốc, gương mặt ngày càng trở nên lạnh lùng. Đây là trụ sở Ngoại giao Ukraine! Cái tên đó bị điên rồi phải không, sao dám hét lên với ở đây chứ!
Mặt ông ta sa sầm, đang chuẩn bị nổi giận để lấy lại tôn nghiêm thì điện thoại bỗng dưng đổ chuông.
Viên thư ký lập tức nói thầm vào tai ông ta mấy câu, thấy ông ta lập tức cầm di động đi ra ngoài. Cú điện thoại này là Bộ trưởng Quốc phòng gọi tới, ông ta vẫn luôn chú ý đến diễn biến cuộc đám phán giữa hai bên.
Tình hình trong phòng họp, ông ta đã trông thấy rõ ràng. Vừa rồi còn nói chuyện với Tổng thống, Tổng thống chỉ cho một câu:
- Đừng có đắc tội với đám người Trung Quốc này.
Bộ trưởng Quốc phòng ngẫm nghĩ, lời của Tổng thống chắc chắc có hàm ý, hai bên Việt – Trung mâu thuẫn cũng không phải lần một lần hai, Bộ trưởng Ngoại giao thì suốt ngày phải chạy theo hòa giải. Tổng thống cũng chưa từng hỏi thăm, vậy sao hôm nay lại đột nhiên quan tâm vậy?
Xem ra chính sách ngoại giao phần nào thiên lệch rồi.
Kể từ hai lần Tổng thống viếng thăm Trung Quốc hồi năm ngoái, ngài ấy dường như đã nhận ra điều gì đó.
Dĩ nhiên, đứng giữa hòa giải cho Lào và Trung Quốc, bọn họ cũng phải biết phân biệt đâu nặng đâu nhẹ. Chỉ là trước giờ phía Trung Quốc vẫn nhẫn nhịn, giữ đúng phép tắc lễ nghi. Mà bên Lào thì ỷ vào thế lực của bên thứ ba mà thường xuyên gây chuyện với người ta.
Đối với Ukraine mà nói, các người tranh chấp cắn xé lẫn nhau, nếu bên bị thiệt không đi kiện cáo, không nói ra thì ai mà chủ động đứng ra giải quyết giùm? Các người có nhịn thì người khác cũng chỉ coi đấy là hành động ngu ngốc thôi.
Vậy nên hống hách thì ngày càng hống hách, mà nhẫn nhịn thì ngày càng nhẫn nhịn, yếu mạnh rõ ràng như vậy, với người đứng ngoài, cách tốt nhất chính là bỏ ngoài tai. Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay đã đến mức không thể né tránh được nữa. Vì người bên Lào đập phá đại sứ quán người ta nên sự việc càng trở nên nghiêm trọng.
Lịch sử tái diễn, những cảnh tượng kịch tính lại sắp xảy ra, kẻ cướp lại biến thành nạn nhân.
Bên Lào bị thương bảy mươi hai người, mà đấy là bên Trung Quốc chỉ có khoảng mười mấy người, hơn nữa từ đầu đến cuối họ vẫn ở trong đại sứ quán, nên chẳng có lý do gì để kiện cáo họ gây hấn.
Bị người khác đánh đến tận cửa nên hành động của họ rõ ràng chỉ là tự vệ.
Dù có nói thế nào cũng không bị yếu thế, ý của bên Bộ Ngoại giao là, chỉ cần một trong hai bên đứng ra chịu nhận lỗi thì tất cả sự việc coi như cho qua. Theo tình hình lúc trước, chắc hẳn bên Trung Quốc sẽ nhận lỗi trước, chỉ cần bọn họ đứng ra nói vào câu an ủi, vừa không ảnh hưởng đến thể diện của họ vừa giải quyết êm đẹp việc này.
Trong suy nghĩ của người Ukraine, người Trung Quốc rất độ lượng, có lễ nghĩa, hiểu phép tắc, quân tử động khẩu không động thủ, họ thích giải quyết các vấn đề thông qua bàn tiệc, hơn nữa còn khiêm tốn, không tranh giành, lấy ơn báo oán.
Còn người Lào thì lần nào cũng tranh thủ đi kiện trước, đã ăn cắp còn đi la làng, thái độ hăn dọa vô cùng khó chịu. Với dạng người được lý một cái quyết không tha ai như thế này có đi đến đâu người ta cũng ghét, nhưng nếu nhìn từ khía cạnh khác thì chỉ cần giúp được cho việc hòa giải thì dĩ nhiên, bên phía Bộ Ngoại giao Ukraine sẽ nhân nhượng hết sức.
Thái độ cứng rắn của Trương Nhất Phàm ngày hôm nay khiến người khác thật sự sợ hãi.
Hắn là người đầu tiên trong lịch sử Ukraine dám đập bàn ở nơi này.
Nghe xong điện thoại từ Bộ Quốc phòng, Ngoại trưởng Ukraine như lấy lại tinh thần.
Trong đầu ông ta đã có được đáp án cho việc này, nếu chính phủ đã nghiêng về phía Trung Quốc, vậy thì hẳn là ông ta nên làm gì đó khiến người Trung Quốc hài lòng thì hơn, bằng không sẽ khó lòng báo cáo với cấp trên.
Quay lại bàn họp, vị Ngoại trưởng Ukraine quét ánh mắt lạnh lùng lướt qua khắp phòng. Sau cùng dừng lại ở tay đại sứ Lào.
- Ông có ý kiến gì?
Đại sứ Lào đứng bật dậy, hùng hổ nói:
- Họ ——
Nói rồi ông ta chỉ vào người bên Trương Nhất Phàm.
- Nhất định phải bồi thường vô điều kiện mọi phí tổn điều trị về cả thể chất và tinh thần cho chúng tôi, hơn nữa còn phải lên tiếng xin lỗi trên đài truyền hình Ukraine. Nếu không họ sẽ phải chịu trách nhiệm cho tất cả hậu quả sau này.
Vị Ngoại trưởng lại nhìn về phía Trương Nhất Phàm:
- Các anh thì sao?
Mọi người đều không lên tiếng, Lỗ Đông Nam với Trưởng ban Thân đều biết giờ họ có nói gì cũng không vô ích, vậy nên cả hai đều chỉ nhìn Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm liền cất tiếng:
- Nếu ngài Ngoại trưởng thấy yêu cầu của họ hợp lý thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì!
Chỉ câu câu nói đã hoàn toàn đổ mọi trách nhiệm sang cho ông Ngoại trưởng, nên nói hợp lý hay không hợp lý đây?
Ông ta tin rằng Trương Nhất Phàm chắc chắn đã chuẩn bị đường lui, họ đào sẵn một cái hố, chỉ chờ ông ta nhảy vào là xong.
Nhảy hay không nhảy cũng là một vấn đề nhức nhối.
Vị Ngoại trưởng đáng yêu này chợt phát hiện ra rằng, thì ra chỉ số thông minh của ông ta cũng không cao. Thế nên lần này mới bị người ta xoay như chong chóng.
- Xin anh hãy nói lại yêu cầu của mình theo cách mà chúng tôi có thể hiểu. Tôi quả thật không thể hiểu nổi hành động của anh.
Dĩ nhiên, thân là Bộ trưởng Ngoại giao, sở trường của ông ta chính là chiêu này. Anh có thể không hiểu gì cả, nhưng nhất định phải biết cách trốn tránh trách nhiệm. Nếu không thì anh không có tư cách ngồi ở vị trí này.
Trương Nhất Phàm cười nhạt, hắn nhìn thẳng vào vị Ngoại trưởng, nghiêm túc nói:
- Được, vậy tôi sẽ nói lại ý của tôi theo cách thức mọi người có thể hiểu. Tuy rằng lúc này ngài Ngoại trưởng không phải quan tòa, nhưng trên thực tế, vai trò của ngài đã giống như một vị quan tòa rồi. Ý tôi định nói rất đơn giản, nếu ngài tán thành quan điểm của bên họ, bắt chúng tôi nhận lỗi với những kẻ đã tấn công đại sứ quán Trung Quốc, cỏn phải bồi thường tổn thất về mặt kinh tế, OK thôi! Điều đó không thành vấn đề. Những điều này rất đơn giản, chúng tôi có thể đáp ứng, nhưng chỉ sợ là có người không dám nhận thôi.
Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm về phía Hồ Thái Chính và tay đại sứ Lào.
- Chỉ cần phía các ông cả gan đưa ra yêu cầu như vậy một lần nữa, ngay lúc này đây, tôi có thể đảm bảo, sẽ có một nhóm người đông gấp mười lần các ông đến “thăm hỏi” đại sứ quán bên đấy. Và rồi sau đó, ông sẽ xin lỗi tôi chứ!
“Mẹ kiếp, lũ chó, ai chẳng biết cái gì Trung Quốc cũng thiếu, chỉ có hai thứ không thiếu là tiền và người, dám đấu với bọn tao sao?”
Mấy câu nói của hắn quả thực làm người ta kinh hãi. Đúng vậy, họ đúng là có ý như thế đấy!
Trương Nhất Phàm nhìn khắp một lượt tất cả những người có mặt hôm nay.
- Tôi nói như vậy đã rõ ràng chưa?
Gương mặt tay đại sứ Lào bỗng chốc méo mó, ông ta đập bàn “rầm” một cái rồi giận dữ bỏ đi.
Ông ta nhận thấy mấy trò trước đây dùng giờ không còn tác dụng nữa, bởi vậy mặt mũi sầm sì, tức giận quay người đi thẳng. Hồ Thái Chính ngẩn người, haiz —— thấy tình hình trước mắt không ổn, gã cũng cun cút bám theo tay đại sứ đi ra ngoài.
Vị Ngoại trưởng Ukraine không dám tin đám người Lào trước giờ quen thói hung hăng giờ lại lặng lẽ bỏ đi như vậy hả? Thế chẳng phải cuộc đàm phán lần này tốn công vô ích rồi sao?
Ông ta lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ngay khi ông ta đứng dậy, chuẩn bị nói chuyện với đám người bên Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm liền nói trước:
- Ngài Ngoại trưởng, ở đây chúng tôi có một đơn khởi tố, xin ngài giúp tôi gửi đến tòa án của quý quốc. Chúng tôi muốn xin tòa án quý quốc xét xử giúp về vụ việc xảy ra ngày hôm qua, hy vọng quý quốc sẽ đưa ra một kết luận thỏa đáng và công bằng.
Nói rồi hắn chuyển đơn khởi tố từ tay Thẩm Uyển Vân cho vị Ngoại trưởng Ukraine. Hành động này của hắn khiến cho cả Lỗ Đông Nam và Trưởng ban Thân đều há mồm kinh ngạc, người ta không truy cứu thì thôi, còn định kiện cáo gì nữa? Hai người họ không ngờ, chỉ trong một đêm mà Trương Nhất Phàm lại chuẩn bị nhiều thứ đến vậy.
Thật khó tin quá đi mất!
Vị Ngoại trưởng nhận lấy, trong mắt ông ta hiện lên vẻ khó hiểu, đám người Trung Quốc này quả không đơn giản. Làm gì cũng cẩn thận, khác hẳn với cái kiểu ngang ngược vô lý của người Lào. Ông ta gật đầu đảm bảo:
- Được, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại ý của các ngài.
Trước cửa thang máy ở Bộ Ngoại giao, Hồ Thái Chính vội vội vàng vàng chạy theo tay đại sứ đang tức nổ đom đóm mắt.
- Ngài đại sứ, chẳng lẽ chúng ta cứ thế bỏ qua cho chúng sao?
- Không bỏ qua chẳng lẽ ông muốn để người ta đến đánh cho một trận à? Cứ làm cho cẩn thận cái khoản đấu thầu tàu sân bay của ông đi, sao mà cứ suốt ngày đi gây chuyện làm gì? Đám người Trung Quốc này ông đọ nổi chắc?
Tay đại sứ bực mình, quả thật ông ta chưa từng mất mặt như thế bao giờ.
Hồ Thái Chính bị mắng té tát, nhưng vẫn bày ra cái vẻ cười cợt:
- Ngài đại sứ, ngài đại sứ, chúng ta có thể xin trợ giúp từ bên đại sứ quán Mỹ mà. Họ nhất định sẽ giúp chúng ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]