Chương trước
Chương sau
- Này, em điên rồi! Lý Trị Quốc sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, liền bổ về phía bà xã, cầm lấy điện thoại.

Trương Nhất Phàm thấy kì lạ, hắn nghe được giọng Dương Bích Kiều, ừ một tiếng, liền nghe thấy tiếng cãi nhau của Lý Trị Quốc và vợ, sau đó liền ngắt máy. Trương Nhất Phàm nhíu mày, tên Lý Trị Quốc này, đang giở trò quỷ gì thế?

Hình như Dương Bích Kiều có oán hận rất lớn với mình, không ngờ mở miệng ra là hỏi luôn tên, chẳng nhẽ ở giữa chuyện này có sự hiểu lầm?

Lý Trị Quốc choáng váng, đoạt lấy điện thoại, quát Dương Bích Kiều nói:

- Em điên à, có bệnh! Có biết là mình đang làm gì không?

Dương Bích Kiều lại không tiếp nhận bộ dạng của ai hết:

- Em không biết, em không biết gì hết, em chỉ biết Dương Mễ ngày hôm nay, đều do hắn hại, em không tìm hắn thì tìm ai?

Lý Trị Quốc không hiểu nhìn vợ:

- Em bị bệnh à? Chuyện của Dương Mễ, có liên quan gì tới Chủ tịch Tỉnh Trương?

Dương Bích Kiều giận hờn nói:

- Lý Trị Quốc, anh đừng có giả vờ chuyện gì cũng không biết, Dương Mễ mang thai, anh dám nói là không có liên can gì tới tên họ Trương à?

- Cái gì?

Lý Trị Quốc giơ tay lên, đột nhiên muốn đánh người, nhưng giơ tay lên giữa không trung, lại dừng lại.

- Anh dám dùng nhân cách của mình đảm bảo, chuyện này không có liên quan gì đến Chủ tịch Tỉnh Trương, em đừng có gây loạn nữa.

Lý Trị Quốc đỏ mặt, vẻ mặt rất không tự nhiên.

Dương Bích Kiều lại rất tức giận:

- Em biết, các anh cùng một giuộc, chẳng có ai là tốt đẹp hết. Nếu như không phải là Trương Nhất Phàm, tại sao hắn lại từ tỉnh thành chạy đến để thăm Dương Mễ. Hắn quan tâm Dương Mễ như vậy, vì sao? Đường đường là một Phó chủ tịch tỉnh, có lòng tốt vậy sao?

Lúc này Lý Trị Quốc thật sự đã hết chỗ nói rồi:

- Dương Mễ cô ấy…

- Cô ấy sao? Dương Mễ xinh đẹp như vậy, năm đó em làm mối cho bọn họ, tên họ Trương đó giả vờ đứng đắn, không ngờ sau chuyện đó lại muốn Mễ nhi, anh hỏi hắn có cái đạo lý gì? Hóa ra Mễ nhi không muốn lấy chồng, chẳng phải là do hắn sao? Ngoài hắn ra, còn ai dám làm như vậy nữa?

- Đủ rồi

Lý Trị Quốc luôn thành thật, quy củ trước mặt vợ, đột nhiên rống lên quát lớn, nổi nóng với Dương Bích Kiều:

- Đủ rồi, em đã gây chuyện đủ chưa? Bà điên!

Nói xong, Lý Trị Quốc liền mở cửa xe, đùng đùng tức giận ném Dương Bích Kiều vào, chỉ vào phòng bệnh nhân, hét trong tức giận nói:

- Đi, em tự đi hỏi rõ xem, rốt cuộc chuyện như thế nào? Em căn bản không biết gì cả, luôn phỏng đoán. Em muốn hại chết anh đấy hả, hại chết Dương Mễ, Dương Bích Kiều, anh nói em điên rồi! Không có thuốc chữa nữa! Có phải cho rằng anh là làm cục trưởng rất thoải mái, nên em muốn ép anh chết không hả?

Dương Bích Kiều bị Lý Trị Quốc mắng, vừa rồi còn tức giận, nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình bình thường trung thực, đột nhiên hét gào như sấm, trong lòng cô đột nhiên luống cuống.

Chẳng nhẽ mình thực sự đã nghĩ sai rồi?

Nhưng cô vẫn chưa nhận thua:

- Em đã hỏi Dương Mễ rồi, nó giả vờ giữ thể diện?

Lý Trị Quốc đánh vào cửa xe, mắng Dương Mễ một câu:

- Được rồi, nếu như em muốn hại chết anh, em cứ đi gây sức ép đi, có điều anh nói cho em biết, Dương Bích Kiều, đừng có tự cho là đúng. Nếu như em em muốn gây rắc rối cho Chủ tịch Tỉnh Trương, tốt nhất hãy hỏi cho rõ ràng hãy đi, tránh làm xấu mặt Dương gia!

Nói xong, Lý Trị Quốc lái xe đi, để Dương Bích Kiều ở đó.

Dương Bích Kiều cũng rất tức giận, tuy nhiên bị Lý Trị Quốc mắng, trong lòng có chút không nỡ. Bình tĩnh lại suy nghĩ, cảm thấy mình quá kích động, thầm nghĩ chuyện này phải đi hỏi Dương Mễ, nhỡ đâu nghĩ sai, há chẳng phải là hại Lý Trị Quốc sao?

Lý Trị Quốc khó khăn lắm mới có thể leo lên được vị trí này, nếu như không phải do Trương Nhất Phàm dìu dắt, chắc chắn gã không thể có được thành quả ngày hôm nay. Dẫu sao đàn bà vẫn là đàn bà, tóc dài não ngắn, dễ mơ hồ.

Lúc nãy chẳng phải là nhất thời tức giận mà, nghĩ đến hạnh phúc cả đời của em gái, bị hủy hoại trong tay Trương Nhất Phàm, sao cô không vội cho được, bây giờ bình tĩnh lại, trong lòng có chút bất an.

Vì thế cô lại trở về bệnh viện, cảnh sát bên ngoài biết mối quan hệ giữa Dương Bích Kiều và Dương Mễ, do đó cô ra ra vào vào cũng không có ai hỏi. Đợi Dương Bích Kiều vào một lần nữa, Dương Mễ hỏi:

- Chị, chẳng phải chị đã đi cùng anh rể rồi sao? Sao lại quay lại?

- Ờ, anh ấy có chút việc, để chị ở đây đợi một lúc.

Trong lòng Dương Bích Kiều có chút nặng nề, dẫu sao nếu như đắc tội với Trương Nhất Phàm, cô chẳng có chút lợi ích nào cả, ngược lại sẽ lại chết Lý Trị Quốc.

Cô ngồi bên cạnh giường, nhìn Dương Mễ:

- Mễ Nhi, chị có chuyện luôn giấu ở trong lòng muốn hỏi em.

Dương Mễ khẽ gật đầu:

- Chuyện gì hả chị.

Giọng của Dương Bích Kiều, đột nhiên không còn sự hưng phấn như lúc nãy nữa, hạ giọng nói:

- Em có thể nói cho chị biết, đứa con đó rốt cuộc là của ai không?

Mặt Dương Mễ biến sắc:

- Chị, chị đừng hỏi nữa, dù sao tất cả cũng đã qua rồi.

Dương Bích Kiều đỏ mặt:

- Lúc nãy vì chuyện này, chị đã cãi nhau với anh rể.

Dương Mễ nghe thấy những lời này, hoảng hốt, trở nên mất tự nhiên.

Dương Bích Kiều nói:

- Em sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?

Dương Mễ hạ giọng nói:

- Đau, vết thương đau.

Một câu nói, khẽ kể lại.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Dương Mễ, Dương Bích Kiều khẽ cắn môi, hôm nay nếu như không hỏi ra được căn nguyên, chắc chắn cô ấy về sẽ không ngủ được. Cô lẩm bẩm nói:

- Chị cứ tưởng rằng, đứa con này là của Trương Nhất Phàm, vừa nãy chị đã mắng cho hắn một trận.

- Ôi trời ơi

Dương Mễ nghe thấy vậy, suýt chút nữa nôn nóng đến chết, hành động này, làm cho vết thương đau nhói.

Dương Bích Kiều liền đứng dậy, đỡ Dương Mễ:

- Đừng cử động! Đừng cử động! Trong lòng chị nghẹn lại một câu, không nói ra thì không chịu được. Em là một cô gái tốt như vậy, làm tình nhân của người ta, lãng phí tuổi thanh xuân, không danh không phận, kết quả là bị hắn chơi, rồi đá đi, chị nghĩ đến đây trong lòng liền ấm ức.

Dương Mễ vẻ mặt uể oải, xong rồi, xong rồi, chị, chị đã gây ra họa lớn rồi! Chẳng nhẽ chị không biết hắn là ân nhân của anh rể à?

Dương Bích Kiều nổi giận nói:

- Ân nhân thì sao, nhân nhân có thể làm nhục người khác à? Hắn coi trọng Lý Trị Quốc, đó là do bản lĩnh của Lý Trị Quốc, nếu như Lý Trị Quốc là tên rác rưởi, chắc hắn sẽ không đề bạt anh ấy đâu.

Dương Mễ lại thở dài:

- Nói thì nói như vậy, nhưng những người có bản lĩnh thì đầy, chị đã bôi nhọ anh rể rồi. Chị, nghe em một câu, mau chóng xin lỗi Chủ tịch Tỉnh Trương đi, bây giờ còn kịp đấy. Hắn không phải là người nhỏ nhen, nghe em đi.

Dương Bích Kiều rất cố chấp:

- Em nói cho chị biết, vậy đứa con kia rốt cuộc có phải là của hắn không, nếu như phải, chị đi xin lỗi cũng không muộn.

Mặt Dương Mễ buồn bã:

- Em thực sự hy vọng là của anh ấy, đáng tiếc. Chị cũng biết, năm đó chị làm mai cho em, người ta không để ý đến chúng ta mà. Chuyện này chẳng nhẽ chị đã quên rồi?

- Vậy…

Dương Bích Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định, Dương Mễ liền ngắt lời chị:

- Hãy để mọi chuyện qua đi! Sau này cũng đừng có nhắc lại nữa. Chị đổi oan cho Chủ tịch Tỉnh Trương rồi, Anh ấy không phải là loại người này. Chị, người đàn ông đó, chị cũng đừng hỏi nữa, cả đời em không muốn vướng mắc ân oán với gã nữa, giữa chúng em đã hết rồi, cả đời này chỉ rơi nước mắt vì một người đàn ông, từ nay về sau, gã là gã, em là em.

Thấy bộ dạng tinh thần bất ổn của Dương Mễ, Dương Bích Kiều bắt đầu tin, bởi vì lúc Dương Mễ nói đến người đàn ông kia, ánh mắt hoàn toàn không giống. Hơn nữa lúc cô ấy nói đến Trương Nhất Phàm, lại là một sự kính trọng khác.

Dương Mễ nói:

- Chủ tịch Tỉnh Trương là một người tốt, trước kia em đã phạm sai lầm, là hắn giúp em. Em có thể đến tòa soạn báo của tỉnh, cũng do hắn cho hay. Nhưng mà chắc chắn hắn không có chút ý sai lệch nào, cho dù là em đồng ý, người ra cũng không thèm. Chị, sau này chị đừng có nghĩ hồ đồ nữa, chuyện tình cảm, em nhìn thấu rồi, nghĩ thông rồi. Tự em sẽ giải quyết được.

Dương Bích Kiều kéo tay em:

- Xem ra chị thực sự đã trách nhầm hắn rồi, ngày mai chị sẽ xin lỗi hắn.

Dương Mễ cười:

- Đi đi, em mệt rồi, ngủ một chút!

Dương Bích Kiều vừa đi, điện thoại ở đầu giường Dương Mễ liền kêu lên, cô cầm lên xem, liền dập xuống.

Chẳng được bao lâu, điện thoại thêm một tin nhắn nữa:

- Chị em đã hỏi em gì rồi?

Dương Mễ đóng máy lại, vẫn không thèm nhìn.

Tin nhắn lại đến:

- Mễ Nhi, đều là anh sai, anh sai rồi, anh biết anh sai rồi, em đừng có nói cho chị của em, nếu không thì anh xong luôn. Anh xin thề, sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa, cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh xin chuộc tội cho lỗi lầm của anh. Hãy tha thứ cho anh lần này! Anh nhất định sẽ đối xử tốt với chị em, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Em hãy khuyên chị em, đừng có đi tìm Chủ tịch Tỉnh Trương, dù sao đứa con cũng không còn nữa, hãy coi như những chuyện này chưa từng xảy ra nhé! Mễ Nhi, anh cầu xin em lần này. Tha thứ cho anh nhé!

Dương Mễ nhìn điện thoại, lại rơi lệ một lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.