Sáng sớm hôm sau, trên đường đến huyện Vận, Trương Nhất Phàm nhận được tin báo từ thành viên của đội Tia chớp, Lưu Trung Thành bị người ta đánh dã man, rồi bỏ mặc lại ở bãi phế thải ngoại ô thành phố, hiện giờ đã được đưa đến bệnh viện song vẫn trong tình trạng hôn mê.
Lưu Trung Thành chỉ là một thầy giáo trường làng hiền lành chân chất, ai lại nỡ đánh anh ta ra nông nỗi ấy chứ?
Tố cáo?
Trương Nhất Phàm lập tức nghĩ ngay đến hai chữ, tố cáo!
Chắc chắn là đám người huyện Vận, họ không muốn có người lên trên tố cáo nên mới cho anh ta một bài học. Nghĩ đến đây, sắc mặt Trương Nhất Phàm tối sầm lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Đám người này cũng gan to bằng trời rồi, giờ còn không từ một thủ đoạn nào nữa!
Còn việc gấp phải giải quyết nên hắn đành đến huyện Vận trước, làm xong việc sẽ tính tiếp.
Trong khi Trương Nhất Phàm đang trên đường đến huyện Vận, thì ở bệnh viện, Lưu Trung Thành đã tỉnh lại, các đồng chí công an đang tiến hành lấy khẩu cung của anh ta.
Lưu Trung Thành chỉ một mực lắc đầu, không chịu khai báo bất kỳ thông tin gì, đúng ra là anh ta cũng không dám nói.
Bị đánh đến bất tỉnh, rồi bị vứt lại giữa bãi phế thải vùng ngoại ô, nhưng giờ lại không dám khai báo gì, điều này cho thấy, rõ ràng Lưu Trung Thành đã bị người ta uy hiếp. Tổ thụ lý vụ án lần này là cấp dưới của Củng Phàm Tân, trong tình thế cấp bách, hai đồng chí công an đành dọa Lưu Trung Thành mấy câu, một người hiền lành nhút nhát như vậy sao có thể chịu nổi vài câu dọa dẫm. Cuối cùng anh ta cũng phải kể lại đầu đuôi vụ việc.
Vốn dĩ ra khỏi phòng làm việc của Chủ tịch Trương, anh ta liền đi tìm nhà vệ sinh, hỏi một cô gái trẻ trong văn phòng mới biết dưới tầng có nhà vệ sinh công cộng. Giải quyết nhu cầu xong, vừa ra đến cửa anh ta liền chạm ngay phải một thanh niên đeo kính đen, tay cầm túitài liệu, y nói rằng Chủ tịch Trương kêu y tới và bảo Lưu Trung Thành đi theo y.
Trong thành phố lớn thế này, Lưu Trung Thành nào dám đi đâu lung tung, liền theo gã thanh niên đó lên chiếc xe đỗ ở bên ngoài.
Lưu Trung Thành căn bản cũng không biết xe chạy qua những chỗ nào, anh ta chỉ biết là đi rất xa, còn cụ thể là chỗ nào thì không dám hỏi. Sau đó chiếc xe dừng lại ở một nơi khá vắng vẻ.
Gã thanh niên đeo kính đen bảo Lưu Trung Thành xuống xe, anh ta nhìn ngó xung quanh, chợt thấy hơi sợ. “Xuống xe”, gã thanh niên ra lệnh:
- Sau này đừng có cái kiểu không có việc gì cũng đi tìm Chủ tịch Trương, Chủ tịch Trương đâu có rỗi hơi đi lo mấy thứ vớ vẩn ấy. Chẳng lẽ một nhân vật lớn như thế mà mày muốn gặp là lại tùy tiện đi gặp hay sao?” Nói xong y liền lái xe đi thẳng.
Lưu Trung Thành còn chưa kịp hiểu ra điều gì thì một chiếc xe thùng đã dừng ngay trước mặt anh ta, trên xe nhảy xuống năm sáu tên cầm dùi cui gậy gộc. Đám người đó vây lấy anh ta, vừa đánh vừa chửi. Nói gì đó đại loại như sau này mà còn mò đến tỉnh thành thì bọn chúng sẽ đánh gãy chân! Càng không được phép nhắc đến chuyện quyên tiền nữa!
Vì có liên quan đến Phó Chủ tịch Trương nên đám công an liền báo cáo việc này lên cấp trên.
Củng Phàm Tân nhận được tin liền đích thân đến bệnh viện, hỏi lại Lưu Trung Thành:
- Anh chắc chắn đối phương đã nói như vậy?
Lưu Trung Thành căn bản không biết phù hiệu trên trang phục của người này có ý nghĩa gì, trong mắt anh ta thì tất cả đám cảnh sát công an đều như nhau. Anh ta chỉ gật đầu.
- Đối phương thật sự đã nói như vậy, nên tôi mới theo gã đó lên xe. Ai biết lên xe rồi anh ta bảo tôi sau này không được đến tìm Chủ tịch Trương nữa, Chủ tịch Trương bộn bề nhiều việc, không có thời gian lo mấy chuyện vớ vẩn của tôi. Sau đó lại xuất hiện thêm một đám người đánh tôi một trận. Lúc tôi tỉnh lại thì đã ở đây rồi.
Củng Phàm Tân giận dữ nói:
- Sao anh có thể như vậy được? Nếu Chủ tịch Trương bảo anh chờ ở cửa, thì sao lại để người khác đưa anh đi chứ? Anh cứ đứng ở cửa là được, chạy lung tung làm gì?
- Tại tôi buồn đi vệ sinh quá.
- Thôi được rồi!
Củng Phàm Tân vỗ vỗ vào giường bệnh.
- Việc này chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, giờ anh miêu tả lại thật chi tiết hình dạng của gã đã dẫn anh đi cho các đồng chí công an!
Ra khỏi phòng bệnh, y liền châm thuốc hút, suy nghĩ xem việc này liệu có liên quan đến Trương Nhất Phàm hay không.
Ngẫm lại thì vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, e là có người vu oan cho Chủ tịch Trương! Củng Phàm Tân thấy cũng có thể xảy ra khả năng này lắm. Biết đâu có người muốn bôi nhọ thanh danh của Trương Nhất Phàm, nhưng nếu như vậy thì y thật không hiểu được kẻ nào lại dám làm những chuyện thế này?
Với thân phận Phó Chủ tịch thường trực tỉnh của hắn, nếu không muốn lo việc này, thì chỉ cần không liên lạc lại với Lưu Trung Thành là được, hoặc không thì một cuộc điện thoại bảo đám cấp dưới làm cho thỏa đáng là xong. Song hắn lại bảo Lưu Trung Thành chờ ở bên ngoài văn phòng thì tất nhiên là có dụng ý của hắn.
Củng Phàm Tân gọi một cuộc điện thoại rồi quay vào phòng bệnh, nói với hai công an đang ghi chép biên bản:
- Lập tức đi xem xét camera giám sát trong tòa nhà Ủy ban nhân dân xem có thể nhận diện gã thanh niên đeo kính râm kia không.
Hai người đó liền đáp:
- Đã xem rồi ạ, riêng ở nhà vệ sinh thì họ không lắp đặt camera. Chúng tôi hỏi Chủ nhiệm văn phòng thì họ nói nhà vệ sinh là nơi mang tính riêng tư, nên không lắp camera.
- Vậy đã tra ra xe của đối phương chưa?
- Vẫn chưa, theo người bị hại kể lại thì anh ta không biết nhiều về ô tô, chỉ nhớ là chiếc xe đó màu đen. Còn biển số, kiểu dáng, anh ta chẳng biết gì cả. Hơn nữa xe ra vào Ủy ban nhân dân tỉnh nhiều vô kể, xe gì cũng có.
- Mẹ kiếp! Vậy điều tra kỹ toàn bộ xe ra vào!
Vừa về đến phòng làm việc thì Dư Khang Kiện đến tìm. Dư Khang Kiện là Cục trưởng Công an thành phố kiêm Phó Giám đốc sở Công an tỉnh. Hai tay ông ta chắp sau lưng, ung dung bước vào, Củng Phàm Tân vừa nhìn thấy liền lập tức đứng dậy chào:
- Phó Giám đốc Dư! Chú đến đấy ạ.
Dư Khang Kiện mỉm cười.
- Tiểu Củng à, cậu xưng hô như vậy rất có hàm ý đấy. Có phải cậu mong tôi nhanh chóng rời khỏi vị trí này rồi lên tỉnh phải không?
Củng Phàm Tân liền cười đáp lại:
- Giám đốc Dư thật hài hước. Có điều, cháu thật sự hy vọng chú nhanh chóng thực hiện được mong ước, mau mau thăng quan tiến chức ạ!
Củng Phàm Tân quả là biết ăn nói, nhanh chóng thực hiện mong ước, y không nói thẳng ra là Dư Khanh Kiện sẽ được lên làm Giám đốc, vì nếu để Giám đốc Thương nghe được thì thật không hay. Y còn chưa định “về vườn” vào lúc này.
Dư Khang Kiện có hai chức vụ, Củng Phàm Tân thì vẫn luôn gọi ông ta là Giám đốc sở, ông ta thật sự rất vui, có chút cảm giác thành tựu, miệng cứ cười đến không ngậm lại được. Vợ Củng Phàm Tân bây giờ lại là “con dâu hụt” của ông ta, vì Hồ Lôi phá hoại nên việc không thành, có điều, gần đây Củng Phàm Tân leo lên khá nhanh, nên Dư Khang Kiện cũng thầm cảnh giác.
Thằng nhóc này tốt nhất đừng có leo lên đầu mình, đó có thể nói là chuyện cực kỳ đáng giận.
Củng Phàm Tân chìa bao thuốc về phía Dư Khang Kiện, ông ta liền rút ra một điếu.
- Cục phó Củng, nghe nói có người đi tố cáo liền bị người ta đánh trọng thương, giờ vẫn phải nằm trong bệnh viện, vụ này do ai tiếp nhận thế?
Củng Phàm Tân giật mình, việc nhỏ như vậy mà Dư Khang Kiện cũng muốn nhúng tay vào sao? Tin tức của ông ta cũng nhanh thật đấy!
Nhìn nụ cười lấp lửng trên mặt Dư Khang Kiện, Củng Phàm Tân càng tỏ ra cảnh giác.
- À, cháu đã bảo đám cấp dưới điều tra rồi ạ, vẫn chưa có kết quả cụ thể.
Việc có liên quan đến Chủ tịch Trương, dĩ nhiên Củng Phàm Tân phải chú ý, song việc Dư Khang Kiện cũng có hứng thú với vụ án này khiến y cảm thấy khá khó hiểu. Dư Khang Kiện cười nói:
- Không có gì, tôi nghe nói người đi tố cáo lần này đã gặp Phó Chủ tịch Trương, nên hy vọng anh ta không có quan hệ gì với Chủ tịch Trương thì tốt hơn. Cậu cũng biết đấy, cán bộ như chúng ta lúc nào cũng phải chú ý giữ gìn thanh danh của người làm lãnh đạo.
Củng Phàm Tân có chút giật mình.
- Cháu nghĩ việc này chắc không liên quan gì đến Phó Chủ tịch Trương đâu. Một thầy giáo đi tố cáo thì có khả năng lôi kéo quan hệ với ai được ạ?
- Không liên quan thì tốt, nếu quả thực có gì thì cậu biết nên làm thế nào rồi đấy, bất luận thế nào chúng ta cũng phải bảo vệ thanh danh của người làm lãnh đạo.
Củng Phàm Tân cảm thấy trong lời nói của ông ta có gì đó khác lạ, bảo vệ thanh danh người làm lãnh đạo ư, chả lẽ ở bên ngoài thanh danh của Chủ tịch Trương có vấn đề gì sao? Dư Khang Kiện rít một hơi thuốc rồi tỏ ra thái độ của bậc tiền bối và cũng là cấp trên nói với Củng Phàm Tân:
- Tiểu Củng à, chúng ta là cấp dưới, có một số việc phải tự biết đường mà biến tấu, hai chữ biến tấu này rất quan trọng đấy. Bất kể sự việc lần này và người đi tố cáo ấy có liên quan gì với Phó Chủ tịch Trương không thì chúng ta cũng vẫn phải biến nó thành không liên quan. Cậu hiểu ý tôi chứ?
Dư Khang Kiện nhìn y, trên mặt còn mang theo một vẻ kỳ bí, Củng Phàm Tân bỗng chốc như được khai sáng.
- Ồ, cảm ơn Phó Giám đốc Dư đã chỉ bảo. Cháu biết nên làm gì rồi ạ.
Dư Khang Kiện liền cười rồi đứng dậy.
- Thôi, tôi đi đây, cậu làm việc đi nhé.
Củng Phàm Tân cũng đứng dậy tiễn ông ta ra cửa.
- Chào Phó Giám đốc Dư.
Dư Khang Kiện vừa ra khỏi cửa liền nở một nụ cười. Vô cùngkì lạ.
Củng Phàm Tân cảm thấy, vẫn nên gọi điện thoại thông báo việc này cho Trương Nhất Phàm thì hơn, dù sao họ cũng là bạn học cũ. Mà lúc này Trương Nhất Phàm cũng đang nói chuyện điện thoại.
- Việc này, bảo bọn họ đừng hành động gì vội, cứ để bên công an xử lý. Mọi người chỉ cần đảm bảo hoàn thành công tác là được rồi, có gì thay đổi tôi sẽ thông báo lại sau!
Điện thoại vừa cúp, Củng Phàm Tân liền gọi tới, y kể lại một lượt tình hình diễn ra ở bệnh viện. Trương Nhất Phàm nghe xong liền bình thản đáp:
- Tôi biết rồi, nhớ cho người bảo vệ an toàn cho người bị hại đấy.
Trương Nhất Phàm ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài rồi thở dài, xem ra lại sắp có một cơn phong ba nữa rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]