Chương trước
Chương sau
Đối phương khí lực hung mãnh, dường như là một lòng tìm đến cái chết. Khi lao tới không cẩn thận bị vấp ngã trên mặt đất.

May mắn là tính cảnh giác của Trương Tuyết Phong rất cao, vừa phanh xe vừa đánh tay lái.

Lốp xe chà sát vào mặt đất gây ra khói nhẹ, theo quán tính xe chạy thêm khoảng 1m nữa

Đằng Phi ngồi ở trong xe lau lau mồ hôi.

Người phụ nữ này thật là không muốn sống, đây chính là đường cao tốc, muốn chết sao!

Nếu không phải Trương Tuyết Phong phản ứng nhanh, chỉ sợ lúc này cô đã thành một thi thể.

Người phụ nữ này ngã bên cạnh xe không tới 50cm, nguy hiểm thật – Trương Tuyết Phong càng đến thời điểm mấu chốt càng bình tĩnh, anh ta hô,

- Thư ký Đằng, mau xuống xe nâng cô ta đi.

Đằng Phi lúc này đã không thể tiếp tục duy trì tác phong của tiền bối, lập tức nhảy xuống xe, Trương Tuyết Phong không nói hai lời lập tức lái xe tới giữa đường. May mắn lúc này không có xe nào chạy tới, nếu không chính là đại họa.

Nghĩ lại cảnh tượng kinh tâm động phách như vậy, trong lòng hai người có chút sợ hãi.

Khi Đằng Phi đỡ người phụ nữ kia lên có vài chiếc xe đi trên đường, lại cả những người tò mò tìm hiểu đến rất náo nhiệt. Có phải người lái xe này đụng phải người ta rồi chuẩn bị hủy thi diệt tích?

Một chiếc xe phỏng vấn tin tức cũng tới, cũng dừng trên đường quốc lộ, từ trên xe có một cô gái bước xuống..

Cô gái này mặc quần áo màu trắng, trước ngực có đeo một chiếc máy chụp ảnh. Mái tóc dài bay trong gió. Vừa nhìn đã rất ấn tượng.

Người phụ nữ như vậy, ở trong thành phố cũng không nhiều, Trương Tuyết Phong liếc mắt một cái liền nhận ra, người con gái này chính là người đêm qua đi cùng ông chủ vào khu nhà.

Cô gái xuống xe, giơ lên chiếc máy chụp ảnh, răng rắc răng rắc mở ra rồi đi tới.

Đằng Phi mỉm cười, chúng ta làngười tốt làm chuyện tốt, chụp vài tấm cũng được!

Trương Tuyết Phong cũng hiểu được, mọi người đang nghi ngờ bản thân đụng trúng người, đang chuẩn bị hủy thi diệt tích.

Anh ta nhìn đối phương,

- Cô tới đây làm gì?

Nữ phóng viên nói:

- Nếu đã đâm trúng người rồi thì mau đưa người ta đi bệnh viện đi! Đừng nghĩ giết người diệt khẩu.

- Cái gì? Cô…

Mặt Đằng Phi thoáng chốc đỏ lên,

- Cô nói cái gì? Chúng tôi đâm người?

Trương Tuyết Phong khá bình tĩnh, anh ta nhìn nữ phóng viên nói:

- Cô đừng đi, ở lại nói chuyện rõ ràng, nếu không chúng tôi thật không gánh nổi tiếng xấu này. Không điều tra rõ ràng lại dựa vào hiểu biết chủ quan mà viết linh tinh lại xảy ra vấn đề..

Không ngờ nữ phóng viên kia một chút cũng không sợ hãi,

- Đi, dù sao đây cũng là quốc lộ, tôi cũng không sợ các người giết người diệt khẩu, vậy để tôi hỏi một chút người bị hại, nếu là các người đụng trúng người ta, một cũng đừng hòng chạy, tôi đã chụp lại hình của hai người rồi.

Cô vỗ vỗ vào chiếc máy chụp hình, bộ dáng có vẻ rất dày dạn kinh nghiệm.

Đằng Phi còn muốn nói mấy câu, Trương Tuyết Phong vội nói:

- Đừng để ý cô ta, mau đi cứu người.

Hai người đưa người phụ nữ này tới bên lề đường, người này kỳ thực cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều ngã xuống, đầu gối bị thương. Đoán chừng vài ngày không tắm rửa, đầu tóc rối bù, thoạt nhìn giống như một ăn mày rách nát, trên người bốc ra một mùi rất khó ngửi.

- Buông, buông ra, các người vì sao muốn cản tôi, để tôi đi chết! Tôi không muốn sống nữa, không muốn sống nữa. Oa!!!!!

Nói xong, cô ta ngồi dưới đất gào khóc.

Đằng Phi nhìn nữ phóng viên, có nghe thấy hay không? Là chính cô ta không muốn sống.

Nữ phóng viên dường như ý thức được vấn đề, nhấc váy đi tới,

- Cô này, cô sao vậy? Có gì khó khăn cứ nói ra, chúng tôi có thể giúp cô.

Người phụ nữ nọ cúi đầu, lắc mạnh đầu,

- Không cần lo cho tôi, các người không cần lo cho tôi. Tôi không muốn sống nữa, để tôi chết đi! Tôi không muốn sống nữa.

Xem bộ dáng một lòng muốn chết của cô ta, Trương Tuyết Phong tliếc mắt với hai người,

- Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, chúng tôi đi đây.

Hai người nói xong liền rời đi.

Nữ phóng viên nóng nảy,

- Các người còn có nhân tính hay không, cứ như vậy mà không quan tâm sao, đây là thấy chết mà không cứu!

Trương Tuyết Phong nói:

- Không phải đã có cô rồi sao!

- Anh!!!

Nữ phóng viên nóng nảy,

- Một cô gái như tôi, làm sao chăm sóc được cô ấy. Giúp một chút, cùng nhau đưa cô ấy đi bệnh viện.

Trương Tuyết Phong nói:

- Chúng tôi còn có việc gấp, cô tự mình xử lý đi!

Nói xong, mắt hướng về phía Đằng Phi, Đằng Phi thấp giọng nói:

- Như vậy có được không?

Trương Tuyết Phong hạ giọng nói,

- Lên xe!

Hai người thực sự nhảy lên xe, nữ phóng viên nóng nảy, buông người phụ nữ ra chạy tới phía trước xe,

- Các người đây là ý gì? Thật sự quyết định thấy chết mà không cứu? Tôi sẽ chụp ảnh các anh lại, đem đăng báo!

Trương Tuyết Phong châm điếu thuốc,

- Tùy cô. Cô tốt nhất là đem cả chuyện cô hăng hái nghĩa dũng cũng chụp lại rồi đăng luôn, như vậy mới có cái để so sánh.

Đằng Phi rất kỳ quái, Trương Tuyết Phong vì sao lại khiêu khích châm chọc cô gái này như vậy, người ta cũng là một mỹ nữ, chẳng lẽ tiểu tử này trời sinh tim lạnh?

Trương Tuyết Phong còn nói:

- Muốn nổi tiếng sao? Hôm nay chính là một cơ hội. Người khác làm như không thấy, cô lại ra tay cứu giúp, đây chẳng phải là đạt được mục đích của cô sao?

Nữ phóng viên nổi giận,

- Không quản thì không quản, ai quan tâm, thực sự chưa thấy có đàn ông vô lương tâm như vậy.

Cô vừa mới xoay người, người con gái ngồi dưới đất đột nhiên đứng lên, vồ ra giữa đường.

- Giết, giết, tao giết mày!

- A – cô này!!!

Nữ phóng viên bị dọa ngây người, phát ra tiếng thét kinh hãi.

Trương Tuyết Phong ở trên xe nhìn thấy, chưa kịp đóng cửa xe liền nhảy ra, lao về phía người con gái phía trước, một chiếc Crown speed lao qua, Trương Tuyết Phong dùng sức kéo hai người lại, kéo về phía lề đường.

Lái xe Crown speed bị dọa chết khiếp, kẽo kẹt một tiếng, ở sát phía trước xe, kéo cửa kính xe xuống mắng,

- Mẹ kiếp, muốn chết à! Muốn chết cũng đừng đổ lên đầu tao.

Nữ phóng viên sợ tới mức lấy tay vỗ ngực liên tục, mặt trắng bệch. Trương Tuyết Phong hướng về phía chiếc xe Crown speed:

- Không có chuyện gì của anh, đi đi!!

Lái xe lúc này mới hùng hùng hổ hổ lái đi.

Nữ phóng viên tỉnh táo lại, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh động tác mạo hiểm kia của Trương Tuyết Phong.

Người phụ nữ kia phát hiện mình tự tử không thành, lại một lần nữa khóc lóc gào lên,

- Buông ra, buông ra, để tôi chết, con gái tôi cũng đã chết rồi, tôi sống còn có ý nghĩa gì! Cầu xin các người, cầu xin các người! Mặc kệ trường học, mặc kệ chính phủ, tôi sống còn có ý nghĩa gì?

Nữ phóng viên đi tới,

- Cô à, đừng náo loạn, để cháu đưa cô tới bệnh viện.

Nói xong, cô ta kéo người phụ nữ tóc rối bù này lên xe, Trương Tuyết Phong đột nhiên hô lên,

- Khoan!!

Anh ta đi tới, giơ tay vén tóc người phụ nữ kia,

- Là cô!!!!!

Đằng Phi cũng nhận ra điều gì đó, lập tức xuống xe,

- Đúng vậy, chính là cô ta!!!!

Hai người kéo người phụ nữ này lên xe, nữ phóng viên nóng nảy,

- Các người làm gì đấy? Muốn bắt cóc sao? Hay là muốn giết người diệt khẩu?

Trương Tuyết Phong tức giận hét một câu,

- Muốn biết thì đi theo còn kịp!

Nói xong liền đẩy người phụ nữ kia vào trong xe, để cho Đằng Phi ngồi xuống phía sau. Trương Tuyết Phong khởi động xe, lái như bay đi tiếp.

Nữ phóng viên nhìn hai người lén lút, vẫn là lái xe đi theo phía sau.

Đằng Phi nhìn chiếc xe đi theo phía sau,

- Ai, sao lại hung dữ với người ta như vậy? Người ta cũng là một đại mỹ nữ!

Trương Tuyết Phong mỉm cười,

- Thích không? Nếu mà thích thì tôi để anh xuống xe, ngồi trên xe cô ta.

Đằng Phi cũng không để ý, bởi quan hệ của hai người vốn rất tốt, không giống như các thư ký và lái xe khác phân chia cấp bậc. Hơn nữa Đằng Phi biết,vai trò của Trương Tuyết Phong lớn hơn nhiều so với mình, bởi vậy anh ta cũng không dám kênh kiệu trước mặt Trương Tuyết Phong.

Kỳ thật, Trương Tuyết Phong đã nhận ra, nữ phóng viên này tên Sở Nhược Thủy, chính là người đi theo ông chủ ngày hôm qua. Sau lại điều tra ra được bài đăng kia là do Sở Nhược Thủy viết, bởi vậy anh ta liền xem thường những người này, muốn mượn danh ông chủ để được thăng chức, thật buồn cười.

Con gái thời đại này, chuyện gì cũng dám làm, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình thì những thứ khác đều không quan tâm, Trương Tuyết Phong nghĩ như vậy.

Đằng Phi nói,

- Chúng ta đi đâu?

Trương Tuyết Phong nhìn chiếc xe phía sau,

- Trước tiên tìm một bệnh viện gần đây, nếu cô ta không có vấn đề gì thì đưa cô ta về huyện Vận.

Đằng Phi gật gật đầu, an ủi người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, người này hẳn là nhiều ngày không rửa mặt tắm rửa, trên người còn bốc mùi thật khó ngửi, không biết nữ phóng viên kia sao mà lại chịu được, sớm biết nên đưa cô ta cho phóng viên đó.

Đằng Phi nói:

- Cô này, cô hẳn là người ở huyện Vận? Chúng tôi là tới giúp cô.

Người phụ nữ lắc đầu, ánh mắt sngây dại mang theo vẻ tuyệt vọng thản nhiên,

- Không thể, không thể, không ai giúp tôi cả. Tôi bây giờ cái gì cũng không muốn, chỉ muốn chết đi, đi theo con gái đã chết, con gái tôi một mình ở dưới đó chắc sợ hãi lắm!

Đằng Phi thở dài, thấy người phụ nữ này rất đáng thương, anh ta liền thân thiết hỏi,

- Cô không phải sợ, chúng cháu tới để giúp cô. Cô à, chuyện của con gái cô, lãnh đạo trên tỉnh đã biết, cho nên phái chúng cháu tới đây để giúp cô. Tin tưởng cháu, bọn cháu đều là người tốt, nhất định có thể giúp cô giải quyết vấn đề.

Người phụ nữ nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu,

- Thật sao? Hai người thật sự là do lãnh đạo ở tỉnh phái tới sao?

Đằng Phi quả quyết gật đầu,

- Tin tưởng chúng cháu, chỉ cần cô đồng ý hợp tác, chúng cháu nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, được không?

Người phụ nữ nói:

- Nhưng…. Nhưng…

Cô ta nhìn Đằng Phi, rồi lại nhìn Trương Tuyết Phong.

- Chỉ với hai người thì có thể đối phó được bọn họ sao? Bọn họ nhốt tôi lại, không cho tôi kêu oan, không cho tôi rời khỏi huyện Vận. Tôi phải chạy trốn tới đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.