Chương trước
Chương sau
- Vì sao? Tôi đã ra tiền, tôi ra tiền rồi còn không được sao? Gấp đôi, chỉ cần cô đánh thắng vụ này, tôi cho cô số tiền gấp đôi.

Ông lão Chu có chút kích động, nhìn nữ luật sư trẻ tuổi đó nói:

- Các anh không phải đoàn đội được xưng hùng mạnh nhất sao? Tôi muốn gặp chủ tọa luật sư của các anh.

Nữ luật sư nói:

- Rất xin lỗi, Chu tiên sinh, trước tiên ông phải biết rõ, trong tay của cảnh sát Đại lục đã có chứng cứ chính xác do đích thân Chu tiên sinh khai cung. Cậu ta và bạn gái đều đã thừa nhận việc này. Hơn nữa, Đại lục là một vùng căm ghét cái ác như kẻ thù, cũng là một vùng phạt ác mà tuyên dương thiện. Bọn họ không thể để cho một người xấu, à, cái tôi nói không phải tiểu Chu tiên sinh. Đánh thắng trận như vậy, pháp luật Đại lục luôn luôn là công bằng công chính, không có thể khiến một ác nhân nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, cũng không thể để một người tốt bị oan uổng. Các người chờ mong kết quả này, chỉ có thể xuất hiện ở Âu Châu hoặc là nước Mốc nơi đó mà thôi.

Nữ luật sư thu thập một chút đồ vật nói:

- Rất xin lỗi, tôi bất lực. Tôi lập tức phản ứng với công ty, trả lại khoản tiền chi trả cho ông.

Chu Vận đứng lên nói:

- Cứ như vậy mà đi sao? Tôi phải khởi tố các người, đơn phương hủy bỏ hiệp ước.

Nữ luật sư đỡ đỡ kính mắt, bình tĩnh nói:

- Rất xin lỗi, là do các người che giấu chân tướng sự thật trước, nếu không chúng tôi sẽ không nhận vụ này. Tôn chỉ của đoàn đội chúng tôi là trừng phạt ác tuyên dương việc thiện, chứ không phải giúp kẻ xấu làm điều ác, tiểu Chu tiên sinh, nếu cậu có bất mãn gì, có thể khởi tố tôi.

Sắc mặt của Chu Vận, xanh rồi lại trắng ra một trận.

Đích thực, lúc trước cậu ta che giấu chân tướng, nói cảnh sát thành phố Đông Lâm vu oan ác ý, lạm dụng hình phạt riêng nên đối phương mới tiếp vụ này. Trong phòng truyền đến một âm thanh đăng đăng đăng của giày cao gót, luật sư mang kính mắt đã đi bước chân rất có tiết tấu, rời khỏi khách sạn.

Sau khi đi ra, nữ luật sư liền lấy điện thoại ra nói:

- Ôn tổng, khách cố ý giấu diếm sự thật, tôi đã rút ra khỏi vụ án.

Tổng bộ Ôn Nhã xa ở Thâm Quyến ừ một tiếng nói:

- Làm tốt lắm, chúng ta học pháp luật, không thể giúp kẻ xấu làm điều ác, vẽ đường cho hươu chạy được.

Theo sau đó, Ôn Nhã gọi cho điện thoại Trương Nhất Phàm nói công ty Viễn Cảnh vốn đã ủy thác cho văn phòng luật sư của chính mình để giúp cậu ta lên tòa án được thoát tội, để gia tăng lợi thế đàm phán giữa cậu ta cùng với chính quyền.

Ôn Nhã dưới sự trợ giúp của Dương Lam Lam, thành lập một văn phòng luật sư. Đương nhiên văn phòng luật sư này chỉ là một công ty dưới trướng của Dương thị. Ôn Nhã chủ yếu phụ trách giúp cô xử lý vấn đề tranh cãi trên trường thượng này. Đồng thời, văn phòng luật sư cũng tham dự một ít vụ án tố tụng dân sự linh tinh về buôn bán bên ngoài.

Lúc này đây công ty Viễn Cảnh không biết từ nơi nào biết được tin tức, sai người tìm đến văn phòng luật sự, Ôn Nhã liền kêu cô luật sư này nhận vụ án. Không ngờ đối phương che giấu tình hình thực tế, nếu không Ôn Nhã tuyệt đối sẽ không nhận vụ án như vậy.

Đánh loại án này, bất luận thắng thua, đều rõ ràng là xú danh. Càng có vẻ như giúp kẻ xấu làm điều ác. Bởi vậy các cô kiên quyết cự tuyệt đánh vụ này.

Luật sư buông tha việc khởi tố vụ án này, khiến ông Chu chịu đả kích.

Chu Vận phẫn nộ nói:

- Người gì vậy, không có một chút đạo đức nghề nghiệp gì cả?

Ông lão Chu khoát tay nói:

- Thôi đi, cô ta nói đúng, pháp luật Đại lục tuyệt đối không cho phép chúng ta đánh thắng vụ này.

- Nhưng bản án của con, còn ở trong tay bọn họ.

- Câm miệng, chiều ta đi tìm Chủ tịch thành phố của bọn họ nói chuyện xem sao.

Đinh Nhất Yến đẩy Phương Tấn Bằng vào:

- Không cần tìm nữa, tìm cũng vô dụng thôi.

Annie ngay lập tức đứng lên, hướng đi qua chỗ Phương Tấn Bằng nói:

- Chào anh họ!

Phương Tấn Bằng nhìn cô một cái không nói gì cả.

Lần này ở thành phố Đông Lâm mất mặt quá lớn, Đường Vũ khốn khiếp này không ngờ dám ngay cả chính mình cũng dám nhốt. Phương Tấn Bằng ngàn tính vạn tính, tính sai sót một chút. Nếu không móc súng thì sẽ không xảy ra chuyện quái quỷ gì cả. Bây giờ thì tốt rồi, ngược lại trở thành người làm đầu đề cho câu chuyện. Cái này gọi là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Ngày hôm sau, thành phố Đông Lâm với Uông Viễn Dương dẫn đầu đoàn đại biểu, cùng công ty Viễn Cảnh hiệp thương không thành công, đối phương yêu cầu cục Công an thành phố nhận lỗi, bồi thường tổn thất cho bọn họ và tiến hành bồi thường cho người chết, còn yêu cầu về sau ở trong bất cứ thời điểm gì, bất cứ địa điểm gì không được tiến hành yêu cầu vô lý và lẳng lơ với người của công ty Viễn Cảnh.

Điểm này làm người ta quá đau lòng, không chỉ có đoàn đại biểu không đồng ý mà ngay cả Lý Dung Thanh cũng cảm thấy quá đáng.

Ý chính của anh ta là muốn thỏa hiệp một chút cùng công ty Viễn Cảnh đạt thành hiệp nghị. Xem thử có thể rút lui đầu tư hay không?Nếu đối phương có thái độ này, anh ta cho rằng cũng không còn lý do gì để bàn lại tiếp.

Buổi chiều cùng ngày Lý Dung Thanh liền rời khỏi thành phố Đông Lâm, là một Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý công an, mục đích chủ yếu lần này của anh ta, chính là xuống dưới điều tra một chút về việc cục Công an thành phố Đông Lâm có lạm dụng chức quyền hay không?Bởi vì sở tỉnh Dư Khang Kiện cứ mãi trách cứ, có ý đồ kéo Đường Vũ xuống.

Vấn đề của Thành phố Đông Lâm, làm cho Lý Thiên Trụ chú trọng. trong vấn đề thu hút đầu tư và trị an xã hội, cá nhân đạo đức…tồn tại mâu thuẫn tương đối lớn. Hơn nữa loại mâu thuẫn này đang trở nên gay gắt, nếu xử lý trễ, gây ra hậu quả không thể đo lường được.

Vì thế, Lý Thiên Trụ chủ trì hội nghị thường vụ, chủ yếu thảo luận nhằm vào vấn đề triển khai này.

Có người cho rằng cục Công an thành phố Đông Lâm lần này thực hiện có chút quá chớn, tình huống cụ thể phải phân tích tỉ mỉ, chia ra mà đối đãi. Công ty Viễn Cảnh dù sao cũng là khách, là ngoại thương, việc hút thuốc phiện chỉ là chuyện cá nhân, chỉ cần không ảnh hưởng đến xã hội, không ảnh hưởng người khác thì có thể suy xét mà xử lý.

Cũng có người cho rằng, thu hút đầu tư và như thế nào để quy phạm hành vi của khách, trước giờ là một chuyện rất mâu thuẫn. Ví dụ về làng chơi, có một số khách, trời sinh đã thích điệu này, bởi vậy hình thành loại dịch vụ này.

Nếu vài tên đàn ông lớn nói chuyện kinh doanh, không có cô gái ngồi cùng, sẽ rất thiếu không khí. Sản nghiệp này ắt không thể thiếu, mấu chốt ở chỗ là làm như thế nào đi quy phạm. Tồn tại chính là hợp lý, chúng ta không nên phủ định toàn bộ.

Lý Thiên Trụ ngẩng đầu nhìn Lý Dung Thanh nói:

- Đồng chí Dung Thanh có ý kiến gì không?

Lý Dung Thanh nói:

- Thành phố Đông Lâm phát sinh chuyện như vậy, là một Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý công an, tư pháp, tôi có thể trốn tránh trách nhiệm không? Tuy rằng tôi không tán thành việc dung túng khách như vậy nhưng cách làm của cục Công an thành phố Đông Lâm thực hiện có chút không đúng. Bởi vì, cá nhân tôi cho rằng, có tất yếu nhằm vào tuyến pháp luật, chính trị tiến hành một lần vận động chỉnh đốn.

Khóe miệng Trương Nhất Phàm liền lộ lên một tia cười lạnh, Lý Dung Thanh đây rõ ràng là mượn cơ hội này để giết gà dọa khỉ. Xem ra thực sự có người muốn động vào Đường Vũ.

Vì thế Trương Nhất Phàm nói một câu:

- Là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trước kia tôi cũng vẫn luôn muốn thu hút đầu tư, về chuyện của thành phố Đông Lâm, tôi phát biểu một chút quan điểm cá nhân. Dưới sự lãnh đạo của Đảng trung ương, quốc gia chúng ta đang ở cao trào cải cách mở cửa, là một tỉnh đất liền lớn, chúng ta không có vùng điều kiện thuận lợi ưu việt nhiều như thành thị duyên hải vậy, nhưng chúng ta cũng phải phát triển, phải tiến bộ. Bởi vậy, chúng ta trong chính sách đã nhượng bộ rất lớn. Về phần tam miễn ngũ giảm phân nửa thì không cần phải nói, thậm chí một số thành thị và khu vực, không ràng buộc cung cấp thổ địa cho doanh nghiệp, làm được điểm này, tôi cảm thấy chúng ta đã tận hết lòng, không thể bắt bẻ. Nhưng mọi người chớ quên, bất luận là đầu tư bên ngoài, hay là doanh nghiệp bản thổ, là một thương nhân, mục tiêu của bọn họ là gì? Chúng ta ở trong việc thu hút đầu tư, tuyệt đối không thể nhặt được rổ liền tưởng đồ ăn, chúng ta cũng phải chọn chọn. Thu hút đầu tư hẳn là một kết quả hai bên cùng thắng, mà không phải một bên bị hao tổn, một bên được lợi. Tối thiểu nhất là ở phần nhân quyền, nhân cách, pháp luật, phải để cho mỗi người đều bình đẳng.

Trương Nhất Phàm nói xong, Lý Dung Thanh liền nhìn hắn một cái, cảm thấy Trương Nhất Phàm là muốn nhằm vào anh ta để triển khai thảo luận. Tuy rằng Trương Nhất Phàm không có làm rõ ràng, nhưng tất cả mọi người nghe được ra, Trương Nhất Phàm đối với việc đề xuất chỉnh đốn tuyến chính trị, pháp luật của Lý Dung Thanh có chút bất mãn.

Tống Hạo Thiên mỉm cười nói:

- Tôi xin nói hai câu, tôi cảm thấy đồng chí Trương Nhất Phàm nói không sai, giữa thu hút đầu tư và chấp pháp vốn tồn tại mâu thuẫn, rất nhiều nơi vì xúc tiến phát triển kinh tế, mời chào ngoại thương, ở các thành phố lớn đều thiết lập làng chơi, vì để khách ăn được, chơi được. Tôi nghĩ nếu đã đi đến bước này, sao chúng ta không thể tha cho Thượng Đế này thêm và bớt một phần trách cứ chứ? Khách hút thuốc phiện đương nhiên là không đúng nhưng cảnh sát đánh người nhất là đánh khách đã hiểu pháp luật mà còn phạm luật. Việc này sẽ mang đến cho việc thu hút đầu tư ở thành phố gặp lực cản rất lớn. Nếu đã muốn phát triển, chúng ta dù sao cũng phải trả giá một chút gì? Là một cảnh sát của nhân dân, để kinh tế địa phương phồn vinh, để xúc tiến việc phát triển địa phương, chịu một chút uất ức thì là cái gì? Nếu năm đó không có ba lần đến mời của Lưu Bị, sao mà có ba phần thiên hạ sau này? Ngư và hùng chưởng không thể kiêm được, tôi nói xong rồi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.