Chương trước
Chương sau
Tống Hạo Thiên tỏ ra vẻ khiêm tốn thỉnh giáo, Sở Dụ là người chứng kiến toàn bộ sự kiện, thật đúng là khó lòng khước từ.

Hơn nữa, vừa rồi người ta đã ra tay tặng cho bộ mỹ phẩm rất có giá trị, còn vị đại thiếu gia Tống gia này đã ẩn ý hứa hẹn, muốn giúp mình lên chức, tất cả những điều này, khiến Sở Dụ không thể lảng tránh vấn đề này.

Lý do Tống Hạo Thiên quan tâm là bởi vì Tống Minh Triều là chú của gã.

Sở Dụ trong lòng do dự một hồi, bèn nói:

- Được, để tôi gọi người mang hồ sơ đến. Cho cậu xem kỹ.

Tống Hạo Thiên thầm cười nhạt, tuy nhiên trên mặt không lộ chút vẻ gì:

- Hồ sơ thì không cần thiết, lúc em đến đã xem qua. Em muốn nghe xem nhận xét của chị về việc này.

Ngụ ý là, những thứ trên hồ sơ kia đều là lấy lệ cho người ta xem, chị đừng dùng miệng lưỡi nhà quan với ta. Ta muốn nghe phần chân thật nhất, tìm hiểu toàn bộ quá trình của sự việc.

Những người trong phạm vi này, người nào cũng đều biết rằng những thứ trên hồ sơ khả năng tin tưởng không cao, vả lại còn được viết rất có tính chuyên nghiệp, những người bình thường nhìn không ra vấn đề trong đó. Sở Dụ nói như vậy, thật ra trong lòng cô rất không muốn tham dự vào việc này.

Nhưng dựa vào mối quan hệ giữa nhà chồng cô và Tống gia, cô thật sự tìm không ra lý do thoái thác Tống Hạo Thiên. Đối với tranh chấp giữa các vị Phó chủ tịch tỉnh lần trước, Sở Dụ chính là người chứng kiến toàn bộ sự việc, từ đầu tới đuôi, cô đều biết rất rành mạch

Tuy nhiên, cô cũng là người ngây thơ, sau sự việc mới hiểu ra ai mới là người đứng phía sau giật giây.

Nói thẳng ra là, cô là người ngoài cuộc, lại là người chứng kiến, nhưng vẫn cứ mãi đi theo tình tiết, từ đầu đến cuối cũng đoán không được kết cục câu chuyện. Sở Dụ uống ngụm trà,

- Thật ra toàn bộ quá trình, tôi chỉ đảm nhiệm vai trò độc giả.

Câu nói này, Sở Dụ nhiều ít có chút cam chịu.

Là một trong các Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Tương như cô, lại có thể chỉ đảm nhiệm vai trò độc giả, lại không có tư cách nhòm ngó chức vị Phó chủ tịch thường trực tỉnh, đây là cái cam chịu của cô.

Đối với Sở Dụ mà nói, đã là cam chịu, lại là may mắn, nếu như có dính dấp vào trong đó, người thật sự có thể toàn thân bước trở ra, tuyệt đối sẽ không phải là cô, đây cũng là cái mâu thuẫn trong lòng Sở Dụ.

Có lẽ đây cũng là cái khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, vừa muốn được lợi lại sợ phiêu lưu, đương nhiên, trên phương diện này khả năng chịu đựng của phụ nữ hiển nhiên yếu hơn đàn ông. Hơn nữa đây là lấy vận mệnh và tiền đồ cả đời mình ra đánh cuộc, bởi vậy, lo lắng của Sở Dụ không phải không có lý.

Tống Hạo Thiên có thể lý giải đượchết hàm ý trong lời này của cô, trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm quen thuộc như cũ

- Cho nên nói, sân khấu hiện nay là sân khấu của chính anh. Phải xem anh biểu diễn ra sao. Chỉ cần anh nắm bắt được cơ hội, thì anh chính là diễn viên chính của sân khấu này, chứ không phải là một người xem đứng ngoài cuộc.

Tống Hạo Thiên uống nước trà, tiếp tục nói:

- Đất nước chúng ta không phải chưa xuất hiện qua nữ tổng lãnh đạo. Người xưa có thể, sao chị lại không được? Chị Sở, hôm nay chúng ta lấy thân phận riêng tư nói chuyện với nhau, đôi bên cũng không phải e dè gì. Không phải là em nói chị, chị phải có chút tự tin. Nhìn ra cả nước, ở tầm tuổi của chị có thể leo lên đến vị trí này, e rằng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay đấy thôi?

Sở Dụ không thể không thừa nhận, Tên tiểu tử Tống Hạo Thiên này đích thật là một người có chỉ số thông minh cao, giỏi về nắm bắt thế giới nội tâm người khác. Hắn không ngờ lại có thể nhìn ra những suy nghĩ trong lòng cô, đích thực, Sở Dụ không phải chưa từng nghĩ như vậy qua, nhưng sự thật rất tàn khốc, cô đụng phải đối thủ quá mạnh.

Nếu có thể đổi hoàn cảnh, thành tựu của Sở Dụ có thể không chỉ dừng lại trên cái cấp bậc cấp Thứ trưởng này. Trung Quốc có câu, ai nói phụ nữ không bằng đàn ông? Anh xem Hoa Mộc Lan, Mộc Quế Anh, Võ Tắc Thiên v.v…, những nữ tài ba nổi tiếng trong lịch sử này, họ há chẳng phải lãnh đạo ngàn vạn đàn ông?

Vài lời của Tống Hạo Thiên, khiến tâm tư bình lặng của Sở Dụ đột nhiên trở nên ầm ầm sóng dậy, đích thực, cô cũng có vốn và thực lực như vậy. Không có thực lực, chỉ có thể nói là ảo tưởng, có thực lực thì đó là lý tưởng.

Lý tưởng và ảo tưởng không giống nhau, Sở Dụ bất giác có chút biến đổi sắc mặt, mày giãn ra. Tống Hạo Thiên đều nhìn thấy, thoáng lộ ra một nụ cười nhẹ.

Vì thế, hai người trong phòng làm việc nói chuyện suốt hơn hai giờ, Sở Dụ đem toàn bộ quá trình, tường thuật lại một lần. Đương nhiên, cô không có bôi nhọ Tống Minh Triều. Hết sức cố gắng nói Tống Minh Triều thành ra gần như vô tội, cuối cùng Sở Dụ nói:

- Sau cùng Chủ tịch tỉnh Tống đã tự động rút lui, có người nói toàn bộ sự việc có liên quan đến Chủ tịch tỉnh Tống, nhưng tôi luôn luôn cho rằng, hết thảy chỉ là trùng hợp, trên thế gian này làm gì có người thông minh như vậy, có thể một tay sắp đặt ra kế hoạch khổng lồ như vậy, giăng lưới lưới hết tất cả mọi người. Nếu thực như vậy mà nói, thì đấy phải là thiên tài, so với Gia Cát Lượng còn thần kỳ hơn, không thể nào, không thể nào, có lẽ đây chỉ là một cái cớ khác.

Sở Dụ liên tục nói không thể nào.

Tống Hạo Thiên cười cười,

- Có cũng thế, không có cũng thế, điều này không quan trọng. Quan trọng là..., sự việc kia đã kết thúc, bây giờ chúng ta nên bắt đầu như thế nào?

Bước ra khỏi phòng làm việc của Sở Dụ, cũng đã gần đến giờ tan tầm. Sở Dụ đích thân tiễn ra cửa, Tống Hạo Thiên khoát khoát tay

- Không cần tiễn, không cần tiễn. Xin chị dừng bước!

Văn phòng làm việc của Sở Dụ và Trương Nhất Phàm cùng ở trên một tầng lầu, khi Tống Hạo Thiên bước ra, cố ý tỏ ra rất đường hoàng, tin tưởng lời nói của gã, rất nhiều người đều nghe thấy. Bởi vậy, sẽ có người nói thầm trong lòng, bí thư Tống mới tới rất thân cận với Phó chủ tịch tỉnh Sở đấy!

Người ta Phó bí thư Tống mở miệng đều là chị Sở, không đơn giản.

Tống Hạo Thiên ngồi trên xe, nở nụ cười mỉm trên mặt, ai nói con đường đến linh hồn phụ nữ nhất định là cái gì đó ghê lắm? Hôm nay mình và Sở Dụ chân thành nói chuyện với nhau, về sau cô ấy chính là người của Tống Hạo Thiên tôi.

Có Sở Dụ ở Ủy ban nhân dân tỉnh bên này, ta xem Trương Nhất Phàm hắn còn có thể nổi dậy được con sóng lớn cỡ nào?

Trong lòng Tống Hạo Thiên đã âm thầm có tính toán, nhất định phải nâng đỡ Sở Dụ lên, làm một quân cờ trọng yếu đối kháng Trương Nhất Phàm.

Thành phố Song Giang, đang tiến hành hành động một trận âm thầm truy quét độc phẩm mãnh liệt.

Trương Nhất Phàm đích thân tới Song Giang, chỉ là vì thay Diệp Á Bình động viên tinh thần, nghĩ lại năm đó, khi hắn còn ở huyện Sa, liên kết cùng anh trai Trương Chấn Nam, thật sự đã chấn động toàn bộ huyện Sa, một lần bất ngờ ra hành động quân sự, giăng một lưới bắt gọn hết bọn tội phạm huyện Sa.

Lần đó, đã tạo dựng nên uy phong của Trương Nhất Phàm ở huyện Sa.

Lần này, hắn không chuẩn bị dùng đến quân đội, trải qua khoảng nửa tháng bố trí, cộng thêm sự hỗ trợ âm thầm của tổ chức tia chớp, trên cơ bản đã thăm dò ra tập đoàn buôn lậu thuốc phiện do Thù Cương cầm đầu. Bởi vì tập đoàn buôn lậu thuốc phiện này vô cùng bí mật, hơn nữa Thù Cương lại có kinh nghiệm tổ chức ngầm tương đối phong phú, cộng thêm mạng lưới quan hệ của gã ở Song Giang, lại có thể nhiều năm như vậy cũng không ai phát hiện việc xấu của bọn họ.

Lần này nếu không phải Từ Yến biết được Vu Quan rửa tiền cho gã, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậymà tìm ra manh mối của Thù Cương. Giám đốc sở La và cha của Trương Nhất Phàm là chỗ bạn cũ, điều động lần trước của Liễu Hải, vẫn là nhờ sự trợ giúp của ông, vậy mới giải quyết được vấn đề khó khăn của Trương Nhất Phàm.

Lần này, quyết định từ hội nghị ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Sở Công an tỉnh phái người xuống dưới chỉ đạo công tác, đồng chí Diệp Á Bình đích thân chấp hành hành động tập nã. Quyết định này đương nhiên là cho Diệp Á Bình một lần cơ hội khác, nếu thành công quét sạch bọn tội phạm này, tiếng nói của Diệp Á Bình trong tuyến công an tỉnh Tương sẽ cao lên rất nhiều.

Đương nhiên, lần này là nhằm vào sai lầm mà Vu Quan phạm phải, cha vợ Diệp thiếu tướng đích thân gọi điện thoại tới, nói chuyện với Lý Thiên Trụ đến gần một giờ liền. Cho nên lần này Diệp Á Bình sắp tạo dựng nên một nhân vật chính diện điển hình truy quét độc phẩm tỉnh Tương.

Phân quản truy quét độc phẩm Sở Tỉnh - Phó giám đốc sở Sài đích thân trấn thủ Song Giang, lần này ông dẫn đầu vài người tài giỏi trong tỉnh, cũng đến tỉnh Tương trợ giúp.

Trương Nhất Phàm và Phó giám đốc sở Sài cùng với Bí thư Đoạn Chấn Lâm Song Giang ngồi chờ ở phòng khách của nhà khách Song Giang, ba người vừa uống trà, vừa thảo luận công tác thả lưới tối nay.

Dựa theo thân phận địa vị, Trương Nhất Phàm hoàn toàn xứng đáng là lãnh đạo, Phó giám đốc sở Sài so với hắn còn thấp hơn một bậc, ngay cả vị Bí thư Thành ủy Song Giang-Đoạn Chấn Lâm này cũng cao hơn Phó giám đốc sở Sài nửa cấp.

Chẳng qua người ta dù sao cũng là lãnh đạo ở tỉnh, bởi vậy, Đoạn Chấn Lâm đối với ông cũng có chút tôn kính.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Phó giám đốc sở Sài có vẻ có chút nôn nóng, không ngừng nhìn đồng hồ. Đứng bên ngoài phòng khách là bốn cảnh sát vũ trang hạng nặng, còn có hai người mang súng trường trên lưng, bộ dáng khẩn trương như chờ lệnh xông lên bất cứ lúc nào.

Đoạn Chấn Lâm là Bí thư Thành ủy Song Giang, cũng chưa thấy qua cảnh tượng lớn như vậy, bình thường nhìn thấy cảnh tượng bọn họ bắt bớ mấy tên trộm, cùng bọn cướp giật phóng xe như bay, cũng không có gì là hồn bay phách lạc, hôm nay hoàn toàn khác, Giám đốc sở Sài dẫn đến hơn mười cảnh sát, đều là vũ trang hạng nặng, phần lớn bọn họ có mang súng trường trên lưng.

Đằng Phi đứng sau lưng Trương Nhất Phàm, thần sắc cũng căng thẳng như vậy, dù sao cảnh tượng lớn như vậy, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Theo Đằng Phi xem ra đây giống như là cảnh trong phim điện ảnh, lúc nào cũng trình diễn những cảnh đại chiến căng thẳng mà kích thích giữa cảnh sát và bọn cướp.

Nhìn Giám đốc sở Sài đi tới đi lui trong phòng, Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, anh phải tuyệt đối tin tưởng năng lực của đồng chí Diệp Á Bình!

Nói thật ra, ngoại trừ Trương Nhất Phàm nghĩ như vậy, những người khác đều không cho rằng như vậy. Diệp Á Bình dù sao cũng là phận nữ nhi, quy mô hành động lần này rất lớn, không giống những cảnh náo loạn trước kia vậy.

Mà Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình có thể nói là cùng trải qua hành động truy kích và tiêu diệt tội phạm độc hại, trong lần hành động đó, đã một lưới bắt hết bốn gã buôn ma túy vô cùng hung hãn, chuyện này mãi cho đến nhiều năm về sau, Diệp Á Bình vẫn nhớ rõ như in hành động của Trương Nhất Phàm trong lần hành động đó.

Trương Nhất Phàm tự tin, không chỉ là hoàn toàn tin tưởng Diệp Á Bình, lần này hắn còn có nhiệm vụ truyền đạt mật lệnh cho tổ chức tia chớp, với điều kiện tiên quyết là không để lộ thân phận của mình, đã toàn lực trợ giúp cục Công an thành phố Song Giang chế ngự bọn buôn ma túy này, cam đoan hành động lần này tiến hành thuận lợi!

Giám đốc sở Sài nào biết, trong tay Trương Nhất Phàm còn có một quân cờ chiếu tướng vững chắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.