Ôn Nhã bị ôm vào phòng ngủ, Lưu Hiểu Hiên đã xếp xong giường, nhìn thấy Trương Nhất Phàm ôm Ôn Nhã vào, cô liền như nhân lúc cháy nhà đi trộm cướp vậy, vội qua đóng cửa lại, đẩy ngã trương Nhất Phàm và Ôn Nhã lên trên giường.
- Thả em xuống đi!
Ôn Nhã không ngờ tới hai người này cấu kết với nhau làm việc vô sỉ này, mặt đã sớm đỏ thấu đến cổ. Trương Nhất Phàm nói:
- Vẫn là chỗ này thoải mái nhất.
Lưu Hiểu Hiên đắc ý nói:
- Đương nhiên, đây chính là khuê phòng của tôi mà, trừ hai người ra, người khác sao có thể vào được. Tôi chia sẻ khuê phòng với hai người, Ôn Nhã cô nói tôi hưởng lợi tư, bạc đãi cô không?
Ôn Nhã không nói chuyện với cô ta, ngồi lên cạnh giường, vẫn là với vẻ mặt ngượng ngùng.
Lưu Hiểu Hiên cô bé kia làm quá độ, lần trước khi ba người cùng nhau tắm rửa, cô biểu hiện hào phóng được như thế, lúc này cũng không nghiêm túc. Cô một bên cởi quần áo một bên nói:
- Cô ngủ bên nào thì tùy cô quyết định, để tránh nói tôi ức hiếp cô.
Ôn Nhã cắn răng nói:
- Chị ngủ đâu thì em ngủ chỗ đó.
Lưu Hiểu Hiên biết rồi, cởi váy ngủ, bên trong cũng là không có gì, không sót một cái gì. Ngoại trừ cái quần lót màu hồng mới thay kia, đôi dịu dàng trước ngực kia đều hoàn toàn bại lộ trong không gian đó. Lưu Hiểu Hiên cũng không cần quan tâm, nhảy trên giường kéo chăn qua.
Ôn Nhã nhíu nhíu mày, thầm nghĩ là chính mình, chỉ sợ cũng chưa chắc mở được đến như vậy, Lưu Hiểu Hiên thực sự quá thực.
- Ê, sao cô không cởi đi? Chờ hắn giúp cô cởi à?
Lưu Hiểu Hiên quay đầu lại nhìn Ôn Nhã, Ôn Nhã hướng về phía Trương Nhất Phàm nói:
- Tắt đèn!
Xem ra là hoàn toàn thỏa hiệp, Trương Nhất Phàm giơ tay lên tắt đèn nằm xuống trong bóng đêm, ở bên cạnh Lưu Hiểu Hiên, Ôn Nhã bắt đầu tất tất tác tác cởi quần áo, Lưu Hiểu Hiên liền thầm trộm cười một tiếng, ghé vào bên tai Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng nói thầm:
- Anh có thấy qua thân thể của cô ta chưa?
Trương Nhất Phàm đẩy cô một chút nói:
- Đừng ồn nào, đi ngủ sớm một chút đi! Cô ấy có chứng sợ hãi, đừng dọa cô ấy nữa.
- Anh nói đó, vậy anh đừng có đụng vào bọn em đó.
Lưu Hiểu Hiên hừ một tiếng, lật người qua, không để ý tới Trương Nhất Phàm nữa.
Người này rất đáng giận, thật vất vả cân nhắc cho hắn cái Nhất Long Nhị phượng, hắn không ngờ giả bộ nghiêm túc. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, lần sau Ôn Nhã ở trước mặt hai người vẫn còn phải giả bộ thanh cao, nghiêm trang. Việc này ở trong lòng ba người sớm không còn là bí mật gì, để phải che dấu rồi?
Ôn Nhã chỉ cởi áo khoác, trên người còn mặc nội y quần lót, trong nội y còn có áo ngực, có thể nói là hạng nặng võ trang. Hơn nữa cô ngủ ở bên Lưu Hiểu Hiên này, thầm nghĩ buổi tối này cứ như vậy thông qua là thôi đi.
Lưu Hiểu Hiên đương nhiên không thể như vậy buông tha cho cô ta, chính mình đã thẳng thắn như vậy, các ngươi che dấu như vậy thực sự là nhàm chán. Lúc trước nếu Ôn Nhã không có phát hiện quan hệ của chính mình và Trương Nhất Phàm, thì thôi, còn nếu đã phát hiện, việc này phải công bằng một chút, nếu không bị Ôn Nhã chê cười, mình chẳng phải là bị thiệt lớn sao?
Mỗi lần ba người ở cùng một chỗ, cô liền hao hết tâm tư, muốn dụ dỗ Ôn Nhã. Với lại, cô cũng biết quan hệ của hai người, chỉ có điều e ngại thể diện nên không nỡ hé mở thôi
Đợi lúc Ôn Nhã nằm xuống, Lưu Hiểu Hiên giống như con cá chạch nhỏ chui qua, ôm Ôn Nhã nói:
- Ôn Nhã, tôi nói với cô ít chuyện.
Lần đầu tiên ba người cùng 1 giường, Ôn Nhã có chút khẩn trương, hơn nữa giao kết giữa cô và Trương Nhất Phàm thật sự quá ít, khiến cô quên đi gần hết, chuyện đó là gì.
Nghe được Lưu Hiểu Hiên hỏi, cô nghiêng thân mình nói:
- Làm gì?
Lưu Hiểu Hiên vuốt tay cô nói:
- Tay của cô toát mồ hôi, khẩn trương như vậy để làm gì? Tôi lại không phải là đàn ông.
Trong lòng kia của Ôn Nhã buồn bực, cô không phải là đàn ông, một tên đàn ông lớn như vậy nằm bên cạnh, có thể không khẩn trương sao? Càng quan trong hơn chính là, Ôn Nhã lâu lắm không có làm qua việc nam nữ, trong lòng có thể nói là vừa có chút khẩn trương, lại có chút trông mong.
Nếu không có Lưu Hiểu Hiên, phỏng chừng cũng không chuyện xấu hổ này, lần này là ba người cùng 1 cái giường, cô không khẩn trương mới là lạ.
Ôn Nhã không nói gì, ngón tay chạm vào thân mình trơn bóng kia của Lưu Hiểu Hiên, chỉ biết hồ ly tinh này không có mặc quần áo, trần như 1 con nhộng. Lưu Hiểu Hiên sát vào tai Ôn Nhã nói:
- Các người là bắt đầu từ khi nào vậy?
Ôn Nhã khẽ cắn môi:
- Nói cái gì chứ?
Lưu Hiểu Hiên mặc kệ, mình ở trước mặt Ôn Nhã, cũng không chút bí mật, Ôn Nhã lại cái gì cũng không nói cùng mình, cô liền bực mình hung hăng nắm một phen lên bộ ngực của Ôn Nhã.
A —— Ôn Nhã tập kích, hét lên một tiếng. Lưu Hiểu Hiên liền mỉm cười.
Cô phát hiện, ngực của Ôn Nhã so với chính mình kiên quyết hơn, một nắm này, tay của mình như chạm vào được điện cao thế, lập tức bắn trở về. Lưu Hiểu Hiên nghe nói, chỉ có bị nam nhân mò nhiều, ngực mới có thể nhuyễn ghê gớm được. Trước kia khi cùng Trương Nhất Phàm làm, Trương Nhất Phàm cũng không thương tiếc, hơn nữa chính cô ta cũng thích điên cuồng, hoang dã loại này.
Lưu Hiểu Hiên thầm nghĩ, xem ra Ôn Nhã vẫn là chưa có bị cái gì sờ qua cả, nếu không nào có kiên quyết như vậy.
Ôn Nhã bị chọc tức, cũng đi sờ ngực Lưu Hiểu Hiên, sờ eo của cô ta, dù sao hai người cũng ngay tại trên giường làm ầm ĩ cả lên, cả chăn cũng đạp rớt luôn.
Nếu không phải trong gian phòng này hiệu quả máy điều hòa không khí tốt, hai cô bé này bị cảm mạo chắc.
Trương Nhất Phàm nói:
- Được chưa nào, các người có ngủ hay không? Đừng ầm ĩ, tôi ngủ ở giữa.
Lưu Hiểu Hiên nói:
- Không ngủ nữa, làm sao ngủ được nữa. anh ngủ giữa cũng được, đỡ tránh cô ta ức hiếp em.
Ôn Nhã nóng nảy:
- Chị chết dầm kia, cố ý giở trò quỷ, em biết cả đó.
Trương Nhất Phàm giơ tay ôm, liền ôm lấy Lưu Hiểu Hiên, từ trên người mình lật qua. Lưu Hiểu Hiên ở bên tai nhẹ nhàng nói:
- Phải xem anh đó.
Trương Nhất Phàm cười khổ nói:
- Em muốn mệt chế anh hả?
Lưu Hiểu Hiên trả lời câu:
- Mệt chết cũng đáng. Thật sự là ở trong phúc mà không biết hưởng, có bao nhiêu người muốn được mệt chết như vậy, cũng chưa có cơ hội này.
Ôn Nhã nhìn thấy Trương Nhất Phàm lại, cô không náo loạn nữa. Lật thân mình qua, đưa lưng về phía Trương Nhất Phàm.
Lưu Hiểu Hiên như kẻ trộm kia, đẩy đẩy Trương Nhất Phàm, tối nay nhất định phải tiếp cận chuyện này, thành công nếu không để Ôn Nhã chê cười chính mình.
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ mông của cô, lúc này mới đến gần Ôn Nhã.
Một bàn tay to xuyên qua bên hông, dừng ở trên bụng của Ôn Nhã, trong lòng Ôn Nhã một hồi khẩn trương, mở tay Trương Nhất Phàm ra.
Trương Nhất Phàm cũng là cái cung tên ở trên dây, không thể không phát, buổi tối như vậy còn có thể ngủ được thật sự là việc lạ.
Vì thế hắn dứt khoát ôm một cái, ôm Ôn Nhã vào trong ngực, Ôn Nhã giãy dụa không thoát, đang muốn nói chuyện, lại bị miệng Trương Nhất Phàm che lấp. Tay kia thì dừng ở trước ngực, tận tình mà chạy nhảy.
- Ư ư...
Ôn Nhã phản kháng không có hiệu quả, trơ mắt nhìn tay của Trương Nhất Phàm từ bên hông luồn vào, trực tiếp đậy trên nhũ của chính mình. Ở trong lòng Ôn Nhã lúc này mới một trận thở dài, từ từ cũng quên giãy dụa.
Trương Nhất Phàm biết, Ôn Nhã ở trong chuyện này, có chút khẩn trương, huống chi bên cạnh còn có một Lưu Hiểu Hiên, tuy rằng là trong bóng tối, trong lòng cô còn có chút thả lỏng không được.
Khi Trương Nhất Phàm dùng lực mạnh cởi bỏ nội y dài của cô, lại kéo quần trong của cô xuống, Ôn Nhã mới hoàn toàn từ bỏ sự chống cự. Tuy nhiên, cho dù như vậy, tim của cô cũng bùm bùm nhảy một trận, khẩn trương không ngừng.
- Đừng, đừng như vậy, ngày mai một mình em cho anh được không?
Ôn Nhã thở phì phò, nhẹ nhàng nói ở bên tai Trương Nhất Phàm:
- Nếu anh thật sự không nín được, thì làm cùng chị ấy đi nha?
Trương Nhất Phàm an ủi nói:
- Đừng khẩn trương, xem như cô ta không có ở đây đi.
Sau đó hắn liền dùng lực nhấc một phát, trong cổ họng Ôn Nhã phát ra một tiếng than nhẹ, Ưm —— Lưu Hiểu Hiên chỉ biết, Trương Nhất Phàm đã thực hiện được.
Cái nhấc này của Trương Nhất Phàm, giống như Hồng Quân năm đó ngàn dặm thẳng tiến Đại Biệt Sơn vậy, một phen đao nhọn cắm vào trái tim kẻ thù. Cái nhấc này của Trương Nhất Phàm, hoàn toàn chinh phục Ôn Nhã, cái loại tràn đầy đã lâu đó, khiến cô tạm thời quên đi sự khẩn trương và sợ hãi.
Trong bóng đêm, thân mình Trương Nhất Phàm như cung, tùng lao đi có thứ tự, Ôn Nhã cắn răng, không dám phát ra bất cứ cái âm thanh gì. Lưu Hiểu Hiên tiếp cận lại, giơ tay vuốt ngực Ôn Nhã, sau đó ôm cổ của cô, ở bên tai bắt đầu hôn lên.
- Bây giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều giống nhau. Như vậy mới công bằng.
Ôn Nhã không nói gì, một bàn tay hung hăng nắm một phen trên đùi của Lưu Hiểu Hiên, đau đến Lưu Hiểu Hiên liền uất ức kêu to lên:
- Không cần phải đả thương người đến như vậy chứ, tôi phải trả thù.
Sau đó cô liền vuốt ngực của Ôn Nhã, tận tình mà đùa giỡn. Nghe nói Ôn Nhã có chứng sợ hãi, Lưu Hiểu Hiên trước kia đương nhiên không biết việc này, cô nghĩ trải qua tối nay, Ôn Nhã hẳn là không có gì đáng sợ hãi nữa rồi?
Đích thực, dưới sự tận tình khiêu khích của hai người, Ôn Nhã hoàn toàn như bay vào đám mây, trong não trống rỗng. Lưu Hiểu Hiên so sánh với cô, đương nhiên là kinh nghiệm phong phú, cô là nữ nhân càng hiểu nữ nhân. Bởi vậy, rất nhanh liền tiêu trừ được bóng ma này trong lòng Ôn Nhã.
Nhìn thấy Ôn Nhã dần dần tiến vào vai diễn, nhập vai như vậy, Lưu Hiểu Hiên cười trộm nói:
- Cô phải cảm ơn tôi, cho cô hưởng thụ chuyện vui như vậy.
Ôn Nhã mắng một câu:
- Nữ lưu manh. Cái này của Chị gọi là hiệp trợ cưỡng hiếp, em muốn khởi tố chị.
Lưu Hiểu Hiên mỉm cười nói:
- Vậy cô cũng cho cái hiệp trợ cưỡng hiếp đi, tôi không khởi tố cô, chúng ta huề nhau.
Ôn Nhã tức giận đến trừng mắt nhìn nhưng lại không có cách nào khác!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]