Chương trước
Chương sau
Bên tỉnh thành Tây Tương Thủy, có một ngọn núi nổi tiếng gọi là Lộc Sơn.

Lộc Sơn kéo liền mười km, thạch cốt thương tú, hành lang điện các, dựa vào bên núi thạch, là một trong tỉnh thành có không nhiều số lượng khu du lịch tự nhiên.

Lộc Sơn có một chùa với tên gọi là Lộc Sơn Tự, nghe nói chùa này dựng lên với Tùy đường, chùa này cũng có chút lịch sử, cũng là một tòa chùa duy nhất trong.tỉnh thành.

Lý Thiên Trụ mới sáng sớm đã có mặt ở dưới chân núi Lộc Sơn, Lý Hồng tối hôm qua có uống hơi nhiều. khi cô vội tới chân núi Lộc Sơn, Lý Thiên Trụ thản nhiên nói:

- Cô đến rồi à!

- Chào Bí thư Lý!

Lý Hồng chào hỏi một tiếng, nhưng trong lòng thầm mắng Trương Nhất Phàm, tên nhãi này biết rõ tác dụng của rượu này mạnh vậy mà cũng không khuyên mình. Lúc này cô sớm đã quên chuyện mình có ý muốn được say, đem trách nhiệm đổ cả lên cho Trương Nhất Phàm.

Lý Thiên Trụ gật gật đầu:

- Cùng chú đi dạo một chút nha!

Lý Hồng là hậu bối, đương nhiên phải đồng ý vô điều kiện rồi.

Vào mùa đông ở Tỉnh thành thực sự khá lạnh, gió Bắc thổi réo rít, thổi cây cối rung cả lên, hai người đi trước chậm rãi dọc theo đường lên núi.

Hôm nay Lý Hồng chưa kịp thay quần áo, vẫn là áo lông màu đen mà ngày hôm qua mặc. Lúc Lý Thiên Trụ vô tình liếc mắt đánh giá cô một cái, Lý Hồng còn có chút chột dạ.

Đêm qua cùng Trương Nhất Phàm cùng đi tới thành phố Trung Thành, hai người uống rượu có vẻ hơi nhiều, buổi sáng hôm nay vẫn thức dậy tắm rửa. Lý Thiên Trụ đương nhiên không biết bí mật nhỏ này của cô, ông ta cũng với thói quên bình thường liếc mắt nhìn cô một cái.

Nào biết trong lòng Lý Hồng đã nghĩ thoáng cả rồi, thật là có vẻ có tật giật mình.

Con đường lên núi Lộc sơn này, là đường xi măng mới xây, kỳ thật xe có thể chạy đến đỉnh núi, nhưng Lý Thiên Trụ lựa chọn việc đi bộ. Hai người vừa đi vừa nhìn phong cảnh ven đường. Trên giữa sườn núi Lộc sơn này, gần như có thể nhìn thấy hơn phân nửa trong thành phố.

Lý Thiên Trụ nói:

- Đã lâu không có đi ra ngoài dạo như vậy, có khi dừng lại nhìn nhìn, thật ra phong cảnh cũng khá đẹp.

Lý Hồng nói:

- Phong cảnh tuy là đep, nhưng chúng ta cũng không phải là người biết ngắm cảnh.

Cảnh đẹp của một thành phố có quan hệ rất lớn với người quyết sách của thành phố này. Bọn họ những người này, đều là thuộc loại đứng ở đỉnh trên của thành phố này. Nhất cử nhất động của bọn họ, ảnh hưởng đến sự hưng suy vinh nhục của một khu vực.

Những lời nói này của Lý Hồng rất tinh tích, phong cảnh tuy có đẹp, bọn họ cũng không thuộc loại người biết ngắm phong cảnh. Một cán bộ chân chính, là một đảng viên, bọn họ chỉ có thể là công bộc của người dân, một người đứng đầu vì dân chúng mưu cầu phúc lợi.

Chỉ tiếc là bây giờ cán bộ thực sự vì dân thì rất ít còn cán bộ ham hưởng khoái lạc thì nhiều lên. Có người nói, làm quan là vì cái gì chứ?

Vì nhân dân mà phục vụ!

Sai, những lời này sớm không phải khẩu hiệu của thời đại này nữa, anh đã bị out rồi!

Lý Thiên Trụ hiểu được tâm tư của Lý Hồng, còn ở trong lòng vẫn nhớ tới chuyện của Diêu Mộ Tình. Hôm nay nếu không nói giúp cho cô ta, chỉ sợ không thể làm cho Lý Hồng bình tĩnh được.

Chuyện của Vĩnh Lâm, trong lòng Lý Thiên Trụ sớm đã có định luận. Tuy rằng ông ta là một Bí thư Tỉnh ủy ưu tú, thì cũng nhất định phải khiến đoàn đội phía dưới, hiểu rõ được ý đồ của chính mình.

Tính cách của Lý Hồng, Lý Thiên Trụ sao có thể nào mà không biết được chứ?

Việc này vốn là một bí mật ít người biết, lúc này lại không thể không công bố bí mật nhiều năm phủ đầy bụi này. Lý Thiên Trụ nhìn mùa đông sương đầy trời này, lại liếc mắt nhìn Lý Hồng một cái.

Mấy năm nay, ông ta là người nhìn thấy Lý Hồng lớn lên, trong lòng Lý Thiên Trụ cũng thích cô bé này, nhưng tính tình của cô khá cưỡng.

Hai người vô tình, đi tới Lộc Sơn Tự, nhìn thấy Lý Thiên Trụ bước trên bậc thang này, Lý Hồng liền đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn cửa núi này.

Lý Thiên Trụ quay đầu nhìn nói:

- Thất thần nhìn gì vậy, đi thôi nào!

Lộc Sơn Tự trải qua ngàn năm, hương khói vẫn tràn đầy không thay đổi. Bên ngoài đại điện trên đất bằng phẳng, bày một lư hương thật lớn. Lý Thiên Trụ dừng trước lư hương, một tiểu hòa thượng vội vàng đi tới, đưa ông ta một nén hương.

Lý Thiên Trụ đưa tay nhận lấy, cung kính lạy ba lạy, lúc này mới thắp vào trong lư hương. Lý Hồng liền thấy lạ, Lý Thiên Trụ hôm nay lại đây, không phải để mình nhìn ông ta dâng hương chứ?

Ông ta ở trong trí nhớ của Lý Hồng, cô chưa từng thấy Lý Thiên Trụ thành kính thắp hương như vậy. Trước kia cũng không biết ông ta lại tin việc này. Theo lý thuyết, đại đa số đảng viên, đều là người nói không với việc mê tín.

Lý Thiên Trụ đường đường là một Bí thư Tỉnh ủy, không ngờ ông ta lại ở đây cầu thần bái Phật?

Lúc Lý Hồng đang nói thầm trong lòng, Lý Thiên Trụ cũng không quản cô, sau khi thắp mấy nén hương vào trong lư hương, ông ta liền đi vào đại điện. Lý Hồng bây giờ đã biết rõ, hoá ra ông ta muốn tới đây thắp hương bái Phật, khó trách một vệ sĩ cũng không đem theo, chỉ để lái xe cùng đến đây.

Vào đại điện, tiểu hòa thượng ở bên cạnh nhẹ nhàng nói:

- Thí chủ, phương trượng ở sau đợi ngài ạ!

Lý Thiên Trụ gật gật đầu, xoay người đi vào đường công đức.

Lý Hồng ngẩng đầu nhìn, phía trên cửa chính viết vài chữ lớn với khí thế vô biên, công đức vô lượng. Trong đại sảnh, hương khói tràn ngập, toàn bộ trong chùa truyền đến một tiếng động tụng kinh mơ hồ.

Có vài hòa thượng, đang đọc bài kinh buổi sáng. Lý Thiên Trụ đi tới trước mặt hai linh vị, đứng nghiêm trang ở nơi đó.

Tiểu hòa thượng vẫn luôn đi theo bên cạnh, lập tức tới đưa qua một nén hương, nhìn thấy Lý Hồng đi vào, cũng đưa cho Lý Hồng một nén hương. Lý Hồng đứng ở bên cạnh Lý Thiên Trụ, ánh mắt dừng ở phía trên hai linh vị này.

Trên hai linh vị này có màn trống rỗng, Lý Hồng liền thấy kỳ quái.

Nhưng Lý Thiên Trụ lại thành kính đến thần kỳ, trong tay cầm theo hương, cũng không biết đang yên lặng cầu nguyện cái gì.

Lý Hồng cũng lạy vài lạy, rồi cắm hương trong tay vào.

Lý Thiên Trụ nói:

- Đã lâu không có đến thăm hai người, quả là đáng trách.

Ông ta quay đầu nhìn Lý Hồng nói:

- Lần này tôi dẫn Lý Hồng đến, hai người nhìn kỹ cô ấy đi.

Lý Thiên Trụ nói:

- Lý Hồng, dập đầu một cái đi!

Lý Hồng hơi sửng sốt, dập đầu ư?

Lý Thiên Trụ nhìn cô, gật gật đầu. Thần sắc vô cùng nghiêm trọng.

Lý Hồng mặc dù trong lòng đang mơ hồ cảm thấy có chút cổ quái. Tuy nhiên ở nơi này, Lý Thiên Trụ không đến nỗi nói đùa với mình. Hơn nữa ông ta là bề trên, bảo mình dập đầu cũng không có gì là sai.

Vì thế cô liền quỳ xuống, rất thành kính dập đầu lạy ba cái.

Lúc này, từ cửa sau của đại điện, có một vị Lão hòa thượng mi râu hoa râm bước vào, người này chính là phương trượng của chùa.

Lão Phương trượng ít nhất khoảng bảy mươi mấy tuổi, thoạt nhìn khá có tinh thần, mấy vị đệ tử bên cạnh thấy, lập tức cung kính hô:

- Chào Phương trượng đại sư.

Phương trượng khoát khoát tay, mấy người liền lui xuống.

Ánh mắt của Lão Phương trượng liền nhìn vào Lý Hồng. Làm Lý Hồng lúc dập đầu xong đứng lên, hai mắt của ông ta sáng lên nói:

- Đã lớn như vậy rồi sao? Được lắm, được lắm!

Sau đó ông ta liền hướng về phía trên hai linh vị nói:

- Hai vị trên trời có linh thiêng cũng có thể an tâm….. rồi.

Câu nói kế tiếp, Lý Hồng nghe không rõ ràng lắm, dường như là niệm kinh văn gì đó.

Lý Hồng kỳ quái nhìn Lý Thiên Trụ, Lý Thiên Trụ thần sắc ngưng trọng lại. Đợi lão phương trượng niệm xong, ông ta mới gật gật đầu nói:

- Liễu Không đại sư, mấy năm nay, nhờ ông chiếu cố họ, vất vả cho ông rồi.

Lão Phương trượng chân thành nói:

- Tôi không vào Địa ngục thì ai vào Địa ngục, kỳ thật anh còn cực hơn tôi.

Lý Thiên Trụ nói:

- Cô này chính là Lý Hồng.

Liễu Không nói:

- Xin chào nữ thí chủ.

Lý Hồng cũng cung kính trả lời nói:

- Xin chào phương trượng đại sư.

Liễu Không nói:

- Mời, mời hai vị.

Nói xong, ông ta liền đi trước dẫn đường, dẫn hai người tới thiện phòng của chính mình. Nơi này sớm đã nấu sẵn nước trà, phương trượng mời hai người nhập tọa cùng nhau thưởng thức trà.

Lý Hồng mới phát hiện Lý Thiên Trụ và phương trượng Lộc Sơn Tự này hoá ra rất quen, hai người bắt đầu nói chuyện, giống như lão bằng hữu ngày nào cũng gặp mặt nhau vậy, làm Lý Hồng ngẩn cả ra, cũng không biết hai người đang nói cái gì.

Lão Phương trượng nhìn Lý Hồng nói:

- Lý thí chủ là sinh vào năm cuối Đinh tháng mười, ngày hai mươi sáu, giờ Mùi phải không?

Trong lòng Lý Hồng giật mình lên, ngày sinh tháng đẻ của mình, chỉ có vài người biết được, vị lão Phương trượng này là từ đâu biết được đây? Cô không khỏi nhìn Lý Thiên Trụ, Lý Thiên Trụ mỉm cười gật gật đầu.

- Trí nhớ đại sư thật tốt! Nhiều năm như vậy, còn có thể nhớ kỹ như vậy.

Liễu Không nói:

- Nhân sinh trên đời, tha đà mấy chục năm, đảo mắt trong nháy mắt. Chuyện cũ qua vội vàng, trong lòng không một lưu luyến. Mười năm đại họa, không ai chưa trải qua. Trong lòng Lão hòa thượng này, cũng chính là vì chuyện này rồi.

Mười năm đại họa ư?

Nghe câu nói này, trong lòng Lý Hồng chợt khẽ động. Chính mình đúng là sinh ra vào lúc hai năm cách mạng văn hóa vừa mới phát động, chẳng lẽ những thứ này có quan hệ gì với mình sao? Lý Hồng càng nghe càng không hiểu, nhưng hai người lại giống như bằng hữu nhiều năm, thần sắc ngưng trọng mà nói một ít chuyện mình nghe không hiểu lắm.

Không phải vì việc liên quan tới Diêu Mộ Tình mà tới sao? Sao lại liên quan đến mình? Trong lòng Lý Hồng thấy kỳ quái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.