Chương trước
Chương sau
Khi những người của Ủy ban Kỷ luật lái xe xuống đến khe núi thì thấy chiếc Audi chở Ô Dật Long có thể nói là vô cùng thê thảm. Đầu xe biến dạng nghiêm trọng, mui xe cũng bị móp sâu vào trong, cửa kính xe vỡ tan tành, mảnh thủy tinh rơi vãi khắp mặt đường.

Bọn họ định mở cửa xe, song cửa bị biến dạng nghiêm trọng, làm cách nào cũng không mở nổi. Có người vươn tay vào bên trong kiểm tra tình hình hai người bị nạn. Bọn họ đều đã ngừng thở, máu chảy lênh láng. Cảnh tượng thê thảm đến mức những người yếu tim chắc không dám nhìn lần thứ hai.

Một dòng máu tươi không ngừng chảy ra cạnh xe, trong lúc mọi người không biết phải là sao thì lực lượng cảnh sát và cấp cứu 120 đã đến kịp thời.

Cảnh sát giao thông dùng máy cắt kim loại mở cửa xe, khi đưa được hai người bị nạn ra khỏi xe, họ thấy chân phải của lái xe vẫn còn đang giậm lên chân ga, buồng lái bị bẹp rúm ró.

Nhân viên y tế 120 kiểm tra tình trạng lái xe thì thấy xương đùi đã gãy.

Ô Dật Long ngồi phía sau thì chỉ thấy một đống máu và thịt lẫn lộn, đã chẳng còn ra hình dạng gì nữa.

- Nhanh, nhanh đưa bọn họ ra khỏi đây!

Bác sĩ cứu viện hô lớn.

- Đặt lên cáng đơn đi.

Những người đứng xung quanh cũng căng thẳng hẳn lên, nhất là đám nhân viên Ủy ban Kỷ luật, bọn họ tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn. Xe Ô Dật Long chạy ngay phía trước xe họ, khoảng thời gian xảy ra bi kịch không đến hai phút đồng hồ. Bọn họ thậm chí chưa kịp phản ứng thì chiếc Audi đã lao thẳng vào vách núi bên đường rồi lăn xuống vực.

Bác sĩ cứu viện thông báo lại tình hình, lái xe ngồi phía trên, toàn thân nhiều chỗ gãy xương, chết ngay tại chỗ.

Ô Dật Long đang trong trạng thái hôn mê, tình hình trước mắt chưa rõ, chỉ có thể lập tức đưa đến bệnh viện Nhân dân tỉnh cấp cứu mới biết kết quả. Có điều, với tình trạng ở hiện trường thì có khả năng não bộ bị tổn thương nghiêm trọng, trên người cũng có nhiều chỗ xương gãy, e rằng hy vọng sống vô cùng mong manh.

Xe cứu thương nháy đèn rồi lập tức chạy thẳng đến bệnh viện gần nhất.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng nặng nề. Một vụ tai nạn đã cướp đi liền một lúc hai sinh mạng.

Trong mắt bọn họ, Ô Dật Long chẳng khác nào đã chết, bị thương đến mức như vậy thì còn sống thế nào được nữa? Nếu thực sự còn sống thì mạng y quá lớn rồi.

Cảnh sát giao thông phái người cẩu xác chiếc Audi đi, ngay sau đó, xác lái xe cũng được đưa lên xe rồi chạy thẳng về Vĩnh Lâm.

Lâm Đông Hải là người đầu tiên nhận được tin, trước tiên ông ta báo cáo cho Lý Hồng. Khi Lý Hồng nghe tin này cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Ô Dật Long chết rồi sao? Ngẫm lại mấy ngày nay còn trông thấy y trong hội nghị, vậy mà trong nháy mắt, một sinh mạng đã không còn nữa rồi.

Là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Lý Hồng cũng không nén được cảm giác tiếc nuối khi thấy một sinh mạng ra đi.

Lâm Đông Hải chợt nhắc cô:

- Vậy lệnh bắt giam đồng chí Tiền Trình có tiếp tục thi hành không?

Lý Hồng quả quyết nói:

- Việc nào ra việc nấy, cứ theo chỉ thị mà làm!

Sau đó cô liền tới văn phòng của Lý Thiên Trụ báo cáo cho ông ta về vụ việc Ô Dật Long gặp nạn trên đường quay về Vĩnh Lâm.

Lý Hồng báo cáo xong liền nhận được điện thoại từ nhân viên cứu viện tại hiện trường, hiện tại xác định có một người chết. Theo chẩn đoán của nhân viên y tế, lái xe đã tử vong, Ô Dật Long thì rơi vào trạng thái hôn mê, trước mắt chưa rõ sống chết thế nào.

Đây là tin tức thứ hai gửi đi từ hiện trường.

Tuy nói Ô Dật Long tạm thời chưa chết, nhưng với thương thế của y, e là hy vọng sống chẳng có bao nhiêu.

Bởi vậy, ai nhận được tin này, trong lòng cũng đều ngổn ngang trăm mối.

Lúc thi thể lái xe được đưa đến Vĩnh Lâm, tin tức Ô Dật Long gặp chuyện vẫn chưa truyền đến đây. Trong quan trường Vĩnh Lâm lập tức dấy lên một trận chấn động lớn, mọi người đều có chung một suy nghĩ.

Tần Xuyên sau khi nghe tin lập tức gọi cho Liễu Hải, sau khi chứng thực lại từ chỗ Liễu Hải, gã thầm nghĩ, lần này Ô Dật Long bị thương nặng, nghe nói tình hình hết sức nguy kịch, có lẽ Lý Hoành Huy sẽ hành động sớm thôi.

Là Phó Chủ tịch thường vụ Vĩnh Lâm, nếu không có sự giúp đỡ của Ô Dật Long, e là gã không chống lại nổi tay Chủ tịch thành phố này. Mà Lý Hoành Huy khi nghe được tin này thì vui mừng khôn xiết, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày mở mày mở mặt rồi.

Tuy nhiên, dù có vui thế nào, y cũng không để lộ ra mặt, nhìn y chỉ thấy một bộ dạng vô cùng đau buồn.

Dùng vẻ thương tâm giả dối che đậy nụ cười trên nỗi đau của người khác.

Sau khi nhóm nhân viên Ủy ban Kỷ luật tỉnh đến Vĩnh Lâm liền lập tức liên lạc với Lý Hoành Huy và Lâm Uyên, bởi Ô Dật Long đang xảy ra chuyện nên không thể thi hành mệnh lệnh, giờ chỉ có thể để Ủy ban Kỷ luật thành phố và Ủy ban nhân dân thành phố ra mặt mà thôi.

Song lúc Lý Hoành Huy liên lạc với Tiền Trình, di động của không cách nào kết nối được. Nhóm nhân viên của Ủy ban Kỷ luật nhận lệnh đến cục Tài chính và nhà y cũng không thấy y đâu.

Lẽ nào có người tiết lộ tin tức? Để Tiền Trình biết tin mà trốn rồi?

Người biết tin này nhiều như vậy, Ô Dật Long và lái xe xảy ra chuyện, chẳng lẽ là người trong Ủy ban Kỷ luật? Nhân viên Ủy ban Kỷ luật tỉnh lập tức báo cáo lên Lâm Đông Hải.

Tiền Trình có nhiều khả năng đã bỏ trốn.

Cùng lúc ấy, Trương Nhất Phàm cũng nhận được tin này, song hắn không quan tâm lắm đến việc Tiền Trình bỏ trốn. Giờ phút này hắn lo lắng hơn cả chính là sự thay đổi trong cục diện Vĩnh Lâm, bộ máy chính quyền nơi này nhất định phải được giữ ổn định, chỉ cần chính quyền Vĩnh Lâm hỗn loạn, cục diện thành phố sẽ không thể cứu vãn được.

Dù có tính toán kỹ càng đến đâu, hắn cũng không thể ngờ được Ô Dật Long sẽ gặp phải tai nạn vào đúng thời điểm này.

Mà thành viên trong bộ máy chính quyền Vĩnh Lâm đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị tranh giành cái ghế Bí thư Thành ủy Vĩnh Lâm. Đám cấp dưới ở Vĩnh Lâm từng có người nói một câu thế này, ngoại trừ Ô Dật Long, đừng ai nghĩ đến việc ngồi vào vị trí này.

Câu nói này hoàn toàn chính xác, nền tảng của Lý Hoành Huy ở Vĩnh Lâm không vững, lúc y lên làm Chủ tịch thành phố vẫn thuộc thế yếu, tuy trong lòng y vẫn luôn mong muốn có được cơ may này, song trên thực tế, y lại rất thiếu tự tin. Trừ phi xảy ra biến động, loại trừ cả một nhóm lớn, y mới có thể ngồi yên ổn ở vị trí cao nhất này.

Mà Tần Xuyên là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, lý lịch cũng như kinh nghiệm làm việc của gã đều không đủ. Rốt cuộc ai có thể chiếm được “ngai vàng” Bí thư Thành ủy này đây, ngay cả mấy vị lãnh đạo trên tỉnh cũng đang không ngừng tính toán kế sách.

Người thực sự quan tâm đến việc Ô Dật Long gặp chuyện vẫn chỉ có cấp dưới trước kia của y, đó là Tiền Trình, Ấn Tương, Bùi Vạn Lý và Trưởng ban Quách. Nghe tin Ô Dật Long trên đường về Vĩnh Lâm xảy ra chuyện, Ấn Tương và Bùi Vạn Lý lập tức chạy đến hộp đêm Vương Niệm tìm Diêu Mộ Tình thương lượng đối sách.

- Lão Cao làm ăn kiểu gì không biết, lái xe mười mấy năm rồi còn để xảy ra chuyện như vậy. Nếu ông chủ thực sự xảy ra chuyện gì, tôi giết cả nhà lão ta.

Bùi Vạn Lý gào ầm lên, lo lắng bất an đi đi lại lại trong phòng họp bí mật.

Lão Cao là lái xe của Ô Dật Long, Bùi Vạn Lý lòng đầy lo lắng, liền đổ hết trách nhiệm lên người lão Cao. Bản thân lão Cao đã chết mà y vẫn còn mắng chửi người ta như vậy.

Ấn Tương nói:

- Cậu gào cái gì? Lão Cao cũng đã chết rồi, cậu nghĩ ông ấy muốn làm như vậy lắm à!

Nghe nói lúc lão Cao chết, chân vẫn còn giẫm mạnh lên chân ga, đáng nhẽ ông ấy phải giậm chân phanh chứ!

Bùi Vạn Lý liền nói:

- Không cần biết ông ta có muốn hay không, chuyện này ông ta phải chịu trách nhiệm!

Ấn Tương thấy không thể nói lý với y, nên cũng chẳng đôi co nữa mà chỉ nói:

- Diêu tiểu thư và Tiền Trình sao vẫn chưa đến?

Một cô gái bước vào nói:

- Diêu tiểu thư đến rồi ạ.

Quả nhiên, không lâu sau, Diêu Mộ Tình mặc một bộ đồ đen bước vào, sắc mặt vô cùng u ám.

- Dật Long xảy ra chuyện rồi!

Từ giọng nói của cô ta có thể thấy được sự đau đớn khôn cùng.

Ấn Tương nói:

- Nghe nói đã chuyển đến bệnh viện Nhân dân tỉnh, tôi đã bảo người chuẩn bị xong cả rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát đi thăm anh ấy.

Diêu Mộ Tình gật đầu.

- Anh đến nhà Dật Long đón vợ anh ấy đến đây.

Ấn Tương nhìn Diêu Mộ Tình.

- Vậy cô thì làm thế nào?

- Tôi đã thu xếp cả rồi, cả anh Bùi Vạn Lý nữa, hai người cùng đi đi!

Giọng nói của Diêu Mộ Tình cho thấy cô vô cùng đau xót. Hơn nữa, hai mắt cũng đỏ hoe, chắc hẳn ban nãy đã khóc nhiều lắm.

Hai người đứng trước mặt Diêu Mộ Tình lại răm rắp nghe theo chỉ thị của cô ta, Diêu Mộ Tình nói cái gì, bọn họ lập tức làm cái ấy.

Ba người bàn bạc xong xuôi, Bùi Vạn Lý tức giận nói:

- Tiền Trình đâu? Giờ phút này hắn còn chạy đi đâu rồi? Ông chủ xảy ra chuyện mà điện thoại của hắn không thể nào gọi được.

Diêu Mộ Tình nhìn cả hai người rồi nghiêm túc nói:

- Từ lúc này trở đi, không ai được nhắc đến Tiền Trình nữa.

Trong lòng Ấn Tương chùng xuống, xem ra Tiền Trình cũng xảy ra chuyện rồi.

Quả nhiên, không đến hai phút sau, di động của cả hai người đều vang lên. Nhận điện thoại xong, hai người đều im lặng không nói gì.

Trước khi đến hộp đêm Vương Niệm, hai người đều sai người đi tìm Tiền Trình, giờ họ nhận được tin y hệt như lời Diêu Mộ Tình vừa nói. Tiền Trình quả nhiên xảy ra chuyện, nghe nói người của Ủy ban Kỷ luật thành phố đang chạy khắp nơi tìm y, ngay cả trước nhà Tiền Trình cũng có người canh gác.

Cúp điện thoại, Bùi Vạn Lý liền đứng bật dậy.

- Làm thế nào đây? Ông chủ gặp tai nạn, còn Tiền Trình thì không rõ tung tích. Diêu tiểu thư, cô nói xem phải làm sao?

Gương mặt Diêu Mộ Tình trông vô cùng buồn bã, cô ta nhàn nhạt nói:

- Chắc chắn đã có người ra tay đối phó với chúng ta, càng vào những lúc thế này càng không được làm loạn trận thế. Chúng ta vẫn chưa đến đường cùng. Trước tiên cứ đến bệnh viện tỉnh xem tình hình ông chủ thế nào rồi hẵng tính!

- Được, vậy chúng ta đi ngay thôi!

Ấn Tương đứng lên ngay lập tức, cả đám người cùng nhau bước ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.