Sự giới thiệu của Liễu Hải, nổi lên tác dụng bất ngờ. Ngày hôm sau khoảng vào lúc mười một giờ ba mươi, Cục trưởng Nhan đã đến.
Cầm trong tay một túi hồ sơ, kính Đằng Phi một điếu thuốc, lúc này mới hỏi:
- Thư ký Đằng à, Phó chủ tịch Trương có bận không?
Đằng Phi sớm được Trương Nhất Phàm dặn dò nếu Cục trưởng Nhan cục Giáo dục thành phố tìm đến, thì tiếp ông ta đàng hoàng.
Đằng Phi nhìn đồng hồ nói:
- Có ông đợi một chút, anh ấy đang có khách.
Cục trưởng Nhan lăn lộn trong đường giáo dục rất nhiều năm, trước kia là giáo viên trung học, chậm rãi từng bước lên tới chức hiệu trưởng, cuối cùng vấn đỉnh chức Cục trưởng cục Giáo dục. Bây giờ hơn bốn mươi tuổi rồi, cũng được xem như là sự nghiệp đã thành công.
Mặc dù vào lúc bình thường, thích cùng người ta vui chơi giải trí, nhưng cũng không tính là là một nhân vật rất kém cỏi, chính sách của cấp trên, ông ta trên cơ bản vẫn là có thể làm chu đáo.
Có thể là trong cái vòng tròn này, người không thể lăn lộn để kiếm cái ăn, không có quan hệ giữa người với người, mỗi người đều là từ trong hoàn cảnh này huấn luyện mà nên. Vốn tửu lượng của ông ta cũng khá ổn, chỉ có điều đêm qua bị Hồ Lôi kích thích một phen, uống đến thất điên bát đảo.
Người làm giáo dục , cái cần luyện chính là cái tài ăn nói và quan hệ con người với nhau, Cục trưởng Nhan biết ăn nói, rất nhanh liền tìm được chủ đề mà Đằng Phi thích nói, Cục trưởng Nhan nói:
- Thư ký Đằng thật sự là người sảng khoái, thực sự cảm ơn câu , buổi tối cậu có rảnh sao? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi!
Đằng Phi lập tức khoát tay nói:
- Để sau đi!
Ở trong quan trường, kỳ thật rất nhiều thời điểm ý của từ để sau tính, chính là không bao giờ nữa! Một cách cự tuyệt khá uyển chuyển.
Lúc này, có người từ trong phòng làm việc Phó chủ tịch Trương đi ra, lúc đi còn chào hỏi với Đằng Phi. Đằng Phi liền nói với Cục trưởng Nhan:
- Để tôi đi thông báo một tiếng.
Nhìn thấy Đằng Phi đi vào, Cục trưởng Nhan liền trong phòng thư ký ở bên ngoài đi tới đi lui, hai tay có chút bất an chà xát qua lại với nhau. Thoạt nhìn, ông ta vẫn là có chút khẩn trương.
Dù sao ông ta chỉ là một cán bộ cấp Cục, tuy lãnh đạo gặp qua cũng có cấp bộ nhưng dù sao không thể so sánh với Trương Nhất Phàm được. Cán bộ cấp Cục của Tỉnh Tương quá nhiều, mà hắn nhiều lắm cũng chỉ là đã họp cùng với Giám đốc sở Giáo dục ở tỉnh, có thể nói vài câu với nhau mà thôi.
Trương Nhất Phàm bây giờ là một trong những lãnh đạo chủ chốt trong tỉnh Tương, Thành ủy ủy viên thường vụ đồng ý tiếp nhận gặp ông ta cũng đã là khá may mắn rồi.
Đằng Phi đi ra nói:
- Ông vào đi! Thời gian không được quá lâu đâu!
- Thời gian của ông chủ đã an bài xong cả rồi, giữa trưa còn phải gặp Bí thư Bộ của Đông Lâm, người ta đã gọi điện thoại hẹn trước rồi.
Trương Nhất Phàm nghe nói Cục trưởng Nhan tới rồi, hắn nhìn nhìn vào đồng hồ, cười cười nói:
- Tên Cục trưởng Nhan này.
Tên Cục trưởng Nhan suy nghĩ cẩn thận này, ông ta làm sao có thể không hiểu rõ được? Đặc biệt chính là nói tới lúc ăn cơm, biết thời biết thế, mời lãnh đạo cùng nhau đi ăn cơm, ở trên bàn rượu lôi kéo tình cảm. Thời gian còn lại chỉ có hơn mười phút, ông ta đã tính cả rồi mới đến.
Đối với việc nắm chắc thời gian, cũng cần tính toán cực kỳ chính xác, ngoài ra cũng cần phải có vận may. Không có phối hợp hai điểm này, cho dù anh có muốn chuẩn hơn đi nữa, nếu chẳng may người ta có làm lỡ việc, kế hoạch này sẽ thất bại liền.
Sau khi Cục trưởng Nhan đi theo Đằng Phi vào, Đằng Phi rót trà cho ông ta, liền rời khỏi văn phòng.
Sau khi Đằng Phi đi rồi, cửa phòng làm việc vang lên, Cục trưởng Nhan mới nói:
- Phó chủ tịch Trương, tôi muốn phản ứng với anh vài vấn đề.
Trương Nhất Phàm uống trà nói:
- Về phần Giáo dục, thực sự không đến tay tôi quản mà!
Cục trưởng Nhan nói:
- Tôi biết, tôi biết, chỉ là có chút vấn đề, tôi đã nhiều lần phản ứng qua rồi, cấp trên không hề có động tĩnh gì, thật sự tôi chịu không được, nên bây giờ mới...
Ông ta nói tới đây, phát hiện không ngờ mình nói không khớp với vấn đề.
Mà chuyện của Miêu Miêu đó, ông ta cũng không thể nào nhắc tới được, nhưng nếu không nhắc tới, lại không có điểm để thiết nhập. Cục trưởng Nhan liền thấy khó xử.
May mắn là Phó chủ tịch Trương khai sáng cho dân, thông tình đạt lý nói:
- Nếu ông đã tìm tới đây, có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói đi, tôi lát nữa phải gặp một người khách liền rồi.
Cục trưởng Nhan lau mồ hôi nói:
- Sự tình là như thế này, cháu gái của Cục trưởng Liễu không phải học lớp bốn tiểu họp sao, mấy ngày hôm trước có một cô giáo không hiểu chuyện, không ngờ chạy đến trong nhà thăm hỏi gia đình vì danh tiếng, thu tám trăm đồng tiền lì xì. Đương nhiên, tên này hơi quá mức, làm cho Cục trưởng Liễu rất tức giận. Vì việc này, tôi đã tra hỏi qua, cũng đã xử lý cô giáo đó rồi. Đang muốn tìm Cục trưởng Liễu giải thích, không nghĩ tới anh ta mới sáng sớm đã trở về Vĩnh Lâm rồi, tôi... tôi...
Ngụ ý là Liễu Hải là người của cậu, cậu nói giúp vài câu không phải là xong chuyện rồi sao? Để anh ta đừng tính toán với tôi về việc này nữa.
Kỳ thật thì ông ta sớm giải thích qua với Liễu Hải. Lời này nói đến nói đi, đơn giản chính là tìm một lý do để ngươi ta tin phục mình, để cho Phó chủ tịch Trương biết, ông ta là có thành ý.
Trương Nhất Phàm nói:
- Việc nhỏ này, mình ông tự xem xét mà giải quyết là được rồi, tuy nhiên loại hiện tượng này tồn tại lâu, ông thân là Cục trưởng cục Giáo dục, chẳng lẽ cũng cho rằng đây chỉ là một hiện tượng cá biệt thôi sao?
Mặt Cục trưởng Nhan đỏ lên nói:
- Vâng, vâng, vâng! Tôi lập tức trở về chỉnh đốn, trở về chỉnh đốn ngay.
Ông ta thuận tay lấy ra một túi hồ sơ nói:
- Chỗ tôi đây đã viết một bảng báo cáo và còn một chút tài liệu.
Cục trưởng Nhan sớm đã có chuẩn bị, đem ý tưởng của chính mình về làm thế nào để chỉnh đốn quy phạm của nên giáo dục, đều viết trên đây. Đương nhiên, rất nhiều đều là trích dẫn từ mấy cái chính sách đề xuất lúc trước của Trương Nhất Phàm tại Song Giang kia. Chỉ cần Phó chủ tịch Trương nhìn, là có thể hiểu được ý đồ của chính mình, việc này chứng minh chính mình vẫn là người ủng hộ hắn.
Tin rằng mỗi lãnh đạo nào cũng đều hy vọng nhìn thấy người phía dưới kiên quyết ủng hộ chính mình, luôn nhớ ở trong lòng lời nói của chính mình. Làm được điểm này, cũng rất dễ dàng tạo mối quan hệ giữa hai người.
Cục trưởng Nhan sớm đã nghĩ kỹ cả, đưa tài liệu này có hai dụng ý, nếu Phó chủ tịch Trương tiếp thì nói lên hắn ta coi trọng vấn đề này, nếu mình xuống tay đi làm chuyện này thì với hậu quả dẫn dắt như thế này, Phó chủ tịch Trương nhất định sẽ nói khéo giúp mình.
Nếu hắn không tiếp, muốn mình đến hỏi lãnh đạo về phía phân công quản lý giáo dục thì ông ta liền án binh bất động, chuyện này sẽ dừng ở đây. Chuyện không có ai làm chỗ dựa, thì ông ta mặc kệ. Nếu chẳng may đắc tội người ta, thì tốn công tốn sức.
Không ngờ tới Trương Nhất Phàm nói câu:
- Nói tới đây trước vậy.
Hắn nhìn Cục trưởng Nhan nói:
- Về việc thu phí loạn giáo dục, hiện tượng giáo viên đi thăm hỏi các gia đình thu tiền lì xì này các người thân cán bộ giáo dục tuyến này thì gánh nặng đường xa hơn. Chúng ta thường nói mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, nếu giáo viên thần thánh chúng ta mà còn xảy ra việc biến chất, ông nghĩ giáo viên như vậy dạy dỗ ra dạng học sinh nào chứ? Giáo dục là sự nghiệp to lớn của quốc gia, Cục trưởng Nhan à ông hiểu được ý của tôi chứ?
Cục trưởng Nhan liên tục gật đầu nói:
- Tôi biết, tôi biết. Tôi trở về nhất định nắm bắt thật tốt.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tuy rằng tôi không quản phần giáo dục này, nhưng Chủ tịch tỉnh Thẩm vô cùng chú ý việc này, hy vọng lần sau lúc ông ta đi thị sát, công tác của các người có thể làm được tốt hơn!
Cục trưởng Nhan nghe xong lời này, vui vẻ ra mặt.
Đây là việc cam đoan đó, Phó chủ tịch Trương khẳng định sẽ đem tình huống của mình, phản ánh chỗ Chủ tịch tỉnh Thẩm, chỉ cần mình trở về làm tốt công tác, phá tan tà khí này. Đợi sau này khai giảng, lúc Chủ tịch tỉnh Thẩm đến thị sát, chẳng phải mình có thể hãnh diện sao?
Đã đến mười hai giờ, hơn nữa sớm đã qua mười phút, trong lòng Cục trưởng Nhan vẫn cân nhắc làm thế nào để mở miệng, mời Phó chủ tịch Trương cùng ăn cơm. Nhưng vào lúc này, Đằng Phi vào nói:
- Phó chủ tịch Trương.
Trương Nhất Phàm nhìn xuống đồng hồ nói:
- Khách của tôi đến rồi, hôm nay dừng ở đây vậy.
Cục trưởng Nhan chỉ đành đứng lên cáo từ, tuy rằng không có mời được Phó chủ tịch Trương ăn cơm, làm ông ta vui mừng chính là câu cuối cùng Phó chủ tịch Trương nói kia là hôm nay dừng ở đây, cái này có ý nghĩa về sau chính mình còn có thể đến để báo cáo công tác.
Khách giữa trưa hôm nay của Trương Nhất Phàm, là Bộ Kiên Cố.
Tới cuối năm rồi, Bộ Kiên Cố đem thêm một chút đặc sản đến thăm hỏi Phó chủ tịch Trương, lần trước lúc ở Đông Lâm chống bệnh Sars, hai người cùng kề vai chiến đấu, hơn nữa bắt hết một lưới Tào Lương Kỳ.
Hôm nay anh ta cũng là bởi vì một việc khác mà đến, Trương Nhất Phàm chiêu đãi Bộ Kiên Cố ở trong căn tin.
Nơi nhà khách của Ủy ban nhân dân tỉnh hiện tại cũng khá ổn. Tuy rằng không phải treo tấm biển mấy sao, phương tiện phần cứng bên trong một chút cũng không hề kém hơn nhà khách bốn sao bên ngoài.
Hai người ở trong phòng riêng ăn cơm, Bộ Kiên Cố báo cáo công tác cho hắn. Trước đó, hắn đã bắt tay vào làm điều chỉnh, đem Đường Vũ bổ nhiệm vào chức Cục trưởng cục Công an. Tuy rằng bước này kế hoạch của Trương Nhất Phàm bị chậm một năm, nhưng dù sao Đường Vũ vẫn là về đúng quỹ đạo.
Lúc Đường Vũ cùng mình báo cáo, Trương Nhất Phàm đã ý thức được, đây là một tín hiệu mãnh liệt, Bộ Kiên Cố đã tích cực dựa vào mình.
Cái này có ý nghĩa, Trương Nhất Phàm không còn cần phải buồn phiền về toàn bộ khu vực Đông Lâm nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]