Chương trước
Chương sau
Đằng Phi và Trương Tuyết Phong ở lại An Dương một thời gian rồi.

Hùng Nhị này thật ngu ngốc, lại không có chút đề phòng gì với hai người này. Đằng Phi đoán rằng, có thể là Trương Tuyết Phong lộ ra mấy tên khiếp sợ anh ta. Dù sao người có thân thủ như Trương Tuyết Phong quả thực rất ít gặp.

Hơn nữa anh ta lại cho mình thân phận cháu ngoại trai của Bí thư tỉnh ủy, Hùng Nhị liền nhiệt tình lên rất nhiều. Xem ra, anh ta muốn trèo lên cây đại thụ, cho nên khi nói chuyện, hết sức khoe bản thân, để tăng lợi thế cho chính mình.

Hùng Nhị khoe khoang bản thân, vừa lúc hai người biết được thời cơ nội tình bên trong nhà máy sắt thép, hai người mỗi lần tiếp xúc với Hùng Nhị, đều ghi âm lại.

Nhưng dựa vào những bản ghi âm này, e rằng không chứng thực được cái gì, chỉ có thể là một chút manh mối, căn cứ vào lời nói của Hùng Nhị mà đi điều tra, như vậy thực ra là đi đường tắt.

Hai người đem tình hình mà mình nắm được báo cáo với ông chủ, Trương Nhất Phàm chỉ thị, vẫn còn thời gian 4 ngày, chính là ngày mà mình đi An Dương khảo sát, yêu cầu hai người nắm lấy thời gian, tranh thủ lấy được càng nhiều chứng cứ càng tốt.

Nhưng hai ngày nay Hùng Nhị không có lộ diện, thằng nhãi này nói giới thiệu hai người với Chủ nhiệm phòng mua vật liệu, cũng không có tin tức gì. Đằng Phi đoán rằng anh ta nói khoác.

Bọn họ từ chỗ Ngô Hữu Tài biết được, bình thường khi phòng mua vật liệu nhận một nguồn cung cấp mới, kiểm nghiệm rất nghiệm ngặt, đối với một đơn vị hợp tác với nhà máy sắt thép An Dương, ít nhất thời gian cọ xát phải từ 1 đến 2 năm, chỉ cần qua được thời gian cọ xát này, bọn họ mới quyết định xem xét có hợp tác với đơn vị này hay không.

Một doanh nghiệp nhà nước như nhà máy sắt thép An Dương, bình thường sẽ dự phòng rất nhiều nguồn cung cấp, những nguồn cung cấp dự phòng này một năm thậm chí sẽ không kinh doanh, hoặc chỉ làm kinh doanh đơn độc hoặc rất nhỏ, nếu không đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn, cũng không nhiệt tình. Khiến mọi người cảm giác khi nóng khi lạnh.

Chung quy muốn anh cảm thấy có hi vọng, nhưng lại cố tình lấy cái đơn đó. Làm như vậy có điểm tốt là, một khi dây chuyền sản xuất của nguồn cung cấp xảy ra chuyện, bọn họ có thể lập tức tìm ngay được nguồn cung ứng thay thế.

Hai người biết, Ngô Hữu Tài nói chỉ là hình thức bình thường, hình thức không bình thường, chính là giống với cái mà Hùng Nhị nói, rất nhiều nguồn cung cấp phát sinh mối quan hệ với nhà máy sắt thép, đều là những nhân vật quản lý cấp cao có mối quan hệ thân thiết với nhà máy sắt thép, những người này là ngoại lệ, căn bản không cần thông qua thời gian cọ xát dài đằng đẵng.

Thậm chí đến cả cửa kiểm tra chất lượng cũng được miễn kiểm tra, đây chính là ưu thế của bọn họ. Ngô Hữu Tài có một thuộc hạ ở phương diện này, rất nhiều việc, anh ta cũng sẽ không nói trực tiếp được như vậy. Nhiều cái không rõ ràng đề cập đến, cũng không được xâm nhập vào.

Chỉ nói đến chuyện về mặt kĩ thuật, anh ta mới biết sao nói vậy. Điều này chứng tỏ bản thân anh ta làm việc không phạm giới, mặc kệ Chủ tịch Trương chuẩn bị việc chỉnh đốn cải cách An Dương như thế nào, anh ta cũng đều bo bo giữ mình.

Có thể anh ra cảm thấy áp lực sau lưng mình quá lớn, cũng không dám nói thật.

Trương Tuyết Phong gọi điện cho Hùng Nhị, Hùng Nhị hạ thấp giọng nói trong điện thoại:

- Hai ngày hôm nay đi công tác cùng chú tôi, nên không có thời gian ra ngoài.

Thảo nào mấy ngày hôm nay không nhìn thấy tên tiểu tử này, Trương Tuyết Phong đặt điện thoại xuống nói:

- Anh ta đi công tác.

Đằng Phi nói:

- Chúng ra nhất định phải liên lạc được với giám đốc phòng tiêu thụ. Bọn họ chắc sẽ có nhiều tin tức hơn.

Trương Tuyết Phong suy nghĩ, mọi người nếu không chịu gặp mình, vậy thì chỉ có cách mình chủ động xuất kích. Theo hiểu biết của bọn họ với Lưu Tòng Văn, người này trẻ tuổi, có chút sắc.

Lưu Tòng Văn là em rể của Hùng Quế Lâm, hơn 30 tuổi.

Anh ta có thể đảm nhiệm chức giám đốc phòng tiêu thụ, tất nhiên là do nguyên cớ từ Hùng Quế Lâm. Thực ra, trong nhà máy sắt thép có rất nhiều công nhân, lúc này tức giận nhưng không dám nói. Hùng Quế Lâm 5 năm tại chức, nhanh chóng biến nhà máy sắt thép thành xí nghiệp của gia tộc mình.

Một xí nghiệp lớn như vậy, cho vài người vào, thật sự tương đối dễ dàng. Những công nhân này sở dĩ không gây rối, không kiện cáo lên cấp trên, nguyên nhân chủ yếu vẫn nằm trong lợi ích của nhà máy sắt thép.

Có người trong nhà máy sắt thép đã từng nói:

- Các anh có ăn có uống có ích, còn làm loạn cái gì mà làm loạn? Quả thực, có rất nhiều các doanh nghiệp nhà nước đang đứng trước nguy cơ đóng cửa, nhà máy sắt thép có thể đứng vững chưa sụp đổ, coi như là một kì tích rồi.

Hơn nữa nhà máy sắt thép An Dương sau khi cải cách mở cửa, thừa dịp đợt gió xuân này, như cá gặp nước, thành tích phòng tiêu thụ vật liệu thép của bọn họ vẫn rất tốt, lãi cao ngất ngưởng. Nếu không vì nhân tố con người, lợi nhuận của nhà máy sắt thép vài năm nay sẽ tốt hơn.

Sau khi hai người phân tích xong Lưu Tòng Văn, liền quyết định sữ đi gặp Lưu Tòng Văn.

Lưu Tòng Văn là một người rất hay ăn nói lung tung, tốt nghiệp trung học cơ sở, tình cờ quen biết em gái vừa mới li hôn của Hùng Quế Lâm, hai người liền hợp thành một đôi.

Có lẽ người phụ nữ vừa mới ly hôn, rất dễ bị cảm động, hơn nữa dáng vẻ của Lưu Tòng Văn cũng không tồi, lại khéo ăn khéo nói, em gái của Hùng Quế Lâm liền bị trúng kế. Mặc dù Hùng Quế Lâm đã bao lần phản đối, nhưng sau đó thấy em gái không vượt qua nổi cú shock li hôn, nối đau mất đi người yêu thương, anh ta phải cam chịu kết quả này.

Mặc dù Lưu Tòng Văn đọc sách không được nhiều lắm, đầu óc linh hoạt, lại là một người giỏi đoán lòng dạ người khác, bởi vậy rất nhanh lấy được sự tán thành của Hùng Quế Lâm. Hùng Quế Lâm liền cho gã vào nhà máy sắt thép, tên tiểu tử này cá dính nước mặn, cá chép nhảy Long môn, không đến 2 năm đã trở thành giám đốc bộ phận mua vật liệu.

Bởi vì quan hệ của Hùng Quế Lâm, bản thân Lưu Tòng Văn làm việc lại có một bộ, bộ phận mua vật liệu dưới sức lôi kéo của gã, đã trải qua vài lần chỉnh đốn và cải cách. Đương nhiên, kết quả chính đốn cải cách tất nhiên là loại bỏ đối lập, thống nhất giang sơn.

Hôm nay một nhà thương nhân cung ứng mời khách, Lưu Tòng Văn ở Phúc Viên ăn cơm.

Lưu tòng Văn có một thói quen, mời gã ăn cơm phải đạt được 3 yêu cầu. Thứ nhất là phải có mĩ nữ ngồi cùng, thứ hai phải là nhà hàng tốt nhất, thứ ba là phải có thành ý.

Về việc mĩ nữ này cũng rất cẩn trọng, 3 cô nàng bồi bàn không cần, nhất định phải là người trong nhà máy của đối phương, là người phụ nữ mà gã nhắm. Có một lần, có một ông chủ dẫn theo tình nhân đến An Dương mời Lưu Tòng Văn ăn cơm, tiện thể nói về chuyện khoản dư còn lại.

Kết quả Lưu Tòng Văn lại nhắm tình nhân của lão ta, nhất quyết muốn đạt được vốn ban đầu của ông chủ kia, nếu để cho tình nhân của lão ta phục vụ gã một đêm, lúc này mới cầm được khoản tiền dư của 3 năm trước.

Nguồn cung ứng của nhà máy sắt thép ít nhất cũng có đến hàng trăm hàng nghìn, lớn nhỏ đếm không hết. Một số sản phẩm có ít khó khăn, lợi nhuận cao tất nhiên bị những người thân thuộc lãnh đạo cấp cao của tập đoàn này chia cắt, nhưng một số kĩ thuật yêu cầu tương đối cao, một số nguồn hàng của xí nghiệp phổ thông không có cách nào đạt được yêu cầu, đương nhiên vẫn phải dựa vào hợp tác với xí nghiệp lớn một cách chính quy.

Lưu Tòng Văn chính là khốn kiếp như vậy, dẫn tình nhân của người ta đi phục vụ mình một đêm, việc này không thể bỏ qua được.

Đối phương cũng không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn không thể không đưa ra cùng gã hưởng thụ.

Tối nay là một chủ mỏ than mời gã ăn cơm.

Thư ký của chủ mỏ than không có mặt, hôm nay lão dẫn đến một kế toán viên của công ty. Kế toán viên này chỉ là một cô gái mới có 25,26 tuổi. Bởi vì phải đối chứng đơn từ, nên cô ta đến cùng.

Khi trên bàn rượu, cô ta liền phát hiện ra Lưu Tòng Văn chằm chằm nhìn mình.

Trong lòng chủ mỏ than biết rõ, liền lập tức giới thiệu:

- Đây là kế toán mới của công ty chúng tôi tên Tiểu Lưu. Tốt nghiệp đại học, mới vào công ty chúng tôi không lâu.

Lưu Tòng Văn sáng mắt nói:

- Hóa ra là người trong họ, nào, đến đây ngồi!

Gã liền kéo tay Tiểu Lưu, muốn Tiểu Lưu ngồi bên cạnh. Tiểu Lưu mặc dù mới tốt nghiệp được 2 năm, kinh nghiệm xã hội không thể nói là rất phong phú, nhưng lại hiểu rất rõ hàm ý đằng sau hành động của Lưu Tòng Văn.

Chủ mỏ than từ ánh mắt của Lưu Tòng Phi rất nhanh có được kết luận. Lưu Tòng Văn đã để ý đến Tiểu Lưu, xem ra hôm nay nếu như để Tiểu Lưu thu phục, chuyện kinh doanh về sau cũng đừng làm nữa.

Lão liền hướng về phía Tiểu Lưu nháy mắt, Tiểu Lưu cố ý làm như không thấy. Mặc dù trong xã hội này, có rất nhiều những người con gái ham hư vinh, nhưng Tiểu Lưu dựa vào năng lực của bản thân để làm việc. Nhưng dưới thân phận được ông chủ chiếu cố, cô vẫn gắng gượng kính rượu Lưu Tòng Văn.

Lưu Tòng Văn uống chén rượu này, nụ cười càng thâm hiểm. Gã để tay mình lên tay Tiểu Lưu nói:

- Tiểu Lưu à! Ông chủ Chung quả thực là con người hào phóng, em làm việc cho ông ta, tuyệt đối không thể sai được. Hôm nay dẫn em đến đây gặp tôi, chứng tỏ là ông ấy rất coi trọng em đấy, em nên quý trọng cơ hội này.

Tiểu Lưu chỉ có thể liên tục trả lời vâng, vâng, vâng!

Để tỏ ra oai phong trước mặt Tiểu Lưu, Lưu Tòng Văn liền khoác lác:

- Lưu Tòng Văn tôi đây mặc dù không được học nhiều, chí ít tôi có thể ở thành phố An Dương nói một là một, hai là hai. Ông chủ Chung có tin không?

Ông chủ Chung tự nhiên giống như con gà mổ thóc, liên tục gật đầu. Tất nhiên, tiếng tăm của giám đốc Lưu ở An Dương ai mà không biết.

Lưu Tòng Văn cười ha ha, tay cầm lấy một cái bát:

- Tiểu Lưu, em nói cái bát này đáng bao nhiêu tiền?

Tiểu Lưu có chút khó hiểu, trả lời theo bản năng:

- Một cái bát bình thường, cũng chỉ có 6 đến 9 đồng.

Lưu Tòng Văn nở một nụ cười bí hiểm nói:

- Đúng, nhưng cũng không đúng!

Gã cầm cái bát lên nói:

- Giống như cái bát này, trên thị trường chính xác chỉ có 6 đến 9 đồng, bán buôn thậm chí càng rẻ hơn. Nhưng em có biết trong hệ thống bộ phận mua vật liệu của nhà nước, cái bát này giá bao tiền không?

Tiểu Lưu lắc đầu, ông chủ Chung thì biết, gã đang nói khoác, đơn giản chỉ là muốn thể hiện trước mặt Tiểu Lưu một phen, bởi vậy lão chỉ cười mà không nói.

Lưu Tòng Văn cười nói:

- Em đương nhiên không biết. Vậy thì tôi nói cho em biết.

Anh ta lại vỗ vỗ tay Tiểu Lưu:

- Nếu là bộ phận mua vật liệu của nhà nước, cái bát này ít nhất cũng phải 6 đến 9 đồng.

- 6 đến 9 đồng?

Tiểu Lưu há to miệng, Lưu Tòng Văn thấy vẻ mặt của Tiểu Lưu, lại càng đắc ý nói:

- Đúng, chính là 6 đến 9 đồng, có thể nói 900,000, cái này có gì đâu mà ngạc nhiên.

Tiểu Lưu thè lưỡi, Lưu Tòng Văn ra vẻ bí hiểm nói:

- Vậy em có biết không, nếu rơi vào tay tôi rồi, thì nó có thể biến thành bao nhiêu?

Tiểu Lưu vẫn lắc lắc đầu, Lưu Tòng Phi nhìn cô một cái, rồi lại nhìn ông chủ Chung:

- Trong nhà máy sắt thép là do tôi định đoạt, hôm nay tôi nói than của Lão Chung 900,000 một tấn thì là 900,000, tôi nói là 1,800,000 cũng không có ai dám nói chặt chém anh. Cũng giống như cái bát này, tôi nói giá của nó 300,000 là 300,000, nói 3000,000 cũng được, tuyệt đối không có ai nói hai lời.

Đây chính là Lưu Tòng Văn thể hiện oai phong của mình với Tiểu Lưu và Lão Chung, ngụ ý cũng ám chỉ rồi, than của lão, tôi cho lão kiếm cũng được, cho lão thua lỗ cũng được, quan trọng là lão có biết nhìn hay không.

Ông chủ Chung tất nhiên hoảng sợ, lập tức cười theo nói:

- Đúng vậy, đúng vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.