Chương trước
Chương sau
-Chào ngài, hoan nghênh đã đến Tỉnh Tương, tôi là Phó chủ tịch thường trực Tỉnh Tương- Bao Dụ Dân.

Vị này ngoài có trợ lý, vệ sĩ còn có cả một đoàn khảo sát đi cùng, thật là hùng hậu. Nhìn thấy nữ trợ lý và bốn vệ sĩ cùng bước tới, Bao Dụ Dân quyết tâm, hôm nay nhất định phải nắm chắc dự án dủa tập đoàn Fiji này.

Nhìn thấy sự khiêm tốn của Bao Dụ Dân, đường đường là một Phó Chủ tịch lại chủ động đến chào hỏi, nhiều người cảm thấy thật kinh ngạc. Trong những buổi họp không hề thấy Phó Chủ tịch Bao bình dị dễ gần như vậy đâu?

Đối phương ngừng lại, nhìn Bao Dụ Dân, dùng Tiếng Nhật nói:

-Ông ta nói gì thế?

Cô trợ lý liền giúp vị này dịch lại lời nói của Bao Dụ Dân, vị này nghe xong, nhíu mày hòi:

-Ông ta có phải là quan to nhất ở Tỉnh Tương không?

Trợ lý do dự, không kịp phiên dịch thì người phiên dịch của Bao Dụ Dân đã nói những lời ấy cho ông nghe. Bao Dụ Dân nghe vậy, mặt hơi lo lắng.

Dáng vẻ kiêu ngạo của đối phương thật làm người khác khó chịu. Nếu không phải vì dự án này thì y đã sớm giận dữ bỏ đi rồi. Nhưng lúc này như tên đã lên dây không thể không bắn.

Hôm nay không đến thì thôi, đã đến thì phải làm cho thật tốt. Nếu không mặt mũi của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh này còn để đâu?

Nếu làm hỏng thì thật vô cùng xấu hổ. Vì đây vốn là việc của Trương Nhất Phàm, nhưng ông ta lại giành làm. Bao Dụ Dân nếu sớm biết bọn này không dễ đối phó thì đã không giành làm.

Người phiên dịch của Bao Dụ Dân nhanh chóng nói rõ thân phận của ông

-Chủ tịch Tỉnh Bao là Phó Chủ tịch Tỉnh thứ nhất của Ủy ban nhân dân tỉnh, tất cả những việc cùng ông hợp tác ở Tình Tương đều do phó Chủ tịch Bao toàn quyền phụ trách.

Vị này ngước nhìn Bao Dụ Dân rồi hỏi trợ lý đứng bên cạnh

-Còn nhớ lần trước chúng ta đi Tỉnh Quảng, đón tiếp chúng ta hình như là một Bí thư, các người nói xem Bí thư lớn hay Phó Chủ tịch lớn?

Những người bên cạnh nghe những lời này, liền tỏ vẻ tức giận

Từ những lời nói đó Bao Dụ Dân biết được một thông tin, ngay cả Bí thư Tỉnh Quảng còn đích thân ra đón, xem ra cuộc cạnh tranh này có nhiều nhân tố thôi thúc rồi đây. Trong lòng Bao Dụ Dân nghĩ, lần này chỉ được thành công không được thất bại

Trợ lý của vị này giới thiệu

-phó Chủ tịch Bao, đây là Đổng sự của tập đoàn chúng tôi, là người phụ trách chính cho dự án ở Trung Quốc Đại lục, ông Sơn Bản Nhất Mộc.

Bao Dụ Dân vẫn giữ thái độ khiêm tốn

-Rất hoan nghênh Đổng sự Sơn Bản đến đây đầu tư.

Hai người cùng chìa tay ra bắt tay. Rồi Sơn Bản dùng tiếng Anh nói:

-Chủ tịch Bao quá khách sáo rồi.

Tên Sơn Bản tay bắt tay mà lại không tháo găng tay ra, thật quá đáng.

Bao Dụ Dân không hiểu ông ta nói gì, cũng may là Bí thư đứng cạnh nghe hiểu, nói nhỏ cho Bao Dụ Dân nghe, Bao Dụ Dân liền cười nói:

-Không vất vả gì đâu ạ.

Hai người gặp mặt, bắt tay nhau cũng chỉ là xã giao, tham gia như có lệ mà thôi. Trong mắt của Sơn Bản Nhất Mộc từ đầu đến cuối vẫn luôn là thái độ coi thường. Nhìn thấy gã nghe không hiểu mình nói gì, luôn cần người phiên dịch, gã bèn cười và tiếp tục dùng tiếng Anh nói:

-Vẫn là quan chức của chính phủ Mốc Quốc giỏi hơn, có thể trực tiếp nói chuyện với tôi mà không cần người phiên dịch. Chủ tịch Bao, chúng ta đi thôi.

Bao Dụ Dân nghe những lời lạnh lùng, mỉa mai của vị này, trong lòng ông có hơi khó chịu. Những người xung quanh nghe hiểu những lời nói đó, thật là rất kích động.

Dựa vào cái gì mà nói những lời chướng tai như thế chứ?

Nói chuyện với người Mốc Quốc không cần phiên dịch, không biết là viên chứ Mốc Quốc ngu ngốc hay là Đổng sự Sơn Bản này ngu ngốc, một đức con nít 3 tuổi còn có thể nói chuyện bằng tiếng Hán, Thủ tướng của Đảo quốc các người có thể như đức trẻ đó không?

Nhưng câu nói đó không ai dám phiên dịch ra nói cho Bao Dụ Dân nghe

Đối phương rõ ràng là coi thường viên chức Trung Quốc. Việc này rõ ràng là châm chọc những viên chức Trung Quốc có trình độ thấp. Họ rất muốn trả đủa, nhưng sợ đắc tội với khách. Rõ ràng vị Sơn Bản này là một nhân vật rất càn gỡ, thật không hiểu vì sao tập đoàn Fuji lại cử người này đến, thật không có một chút thành ý nào cả

Lúc chuẩn bị lên xe, Sơn Bản nhìn thấy trước mặt mình là một chiếc xe Audi A6, gã lắc đầu, chỉ một một chiếc xe Nhật nói:

-Chúng tôi phải ngồi chiếc xe này.

Bao Dụ Dân liền phản ứng, hôm nay là đón khách Nhật, nên sớm biết phải chọn xe Nissan. Giống như loại Lăng Chí này, thật ra có thể xuất ra vài chiếc, đúng là mình thật sơ sót

Tên Sơn Bản này ngồi xe gì mà chả được, việc gì phải coi trọng đến như thế, hôm nay đúng thật xui xẻo. Tên này thật thái quá, không biết gã có thành ý đến đây đầu tư hay không nữa?

Tên này hết ăn rồi lại uống, thật phiền phức.

Trong mắt của nhiều người, tên này có chút ra oai, gã muốn phải ngồi xe Nissan, làm như muốn cho mọi người biết gã yêu nước lắm vậy.

Đợi sau khi Sơn Bản lên xe, Chủ tịch thành phố Tằng nói với Bao Dụ Dân

-Chủ tịch Bao tên này chắc không phải đến đây đầu tư đâu, sao chúng ta không thấy một chút thành ý vậy.

Trong lòng Bao Dụ Dân kỳ thực không vui, bị tên này nhiều lần châm chọc, nhưng vì đạt được mục đích, đành cắn răng nói:

-Bất kể gã có thành ý hay không thì trước tiên chúng ta phải có thành ý để dự án này thành công bằng mọi giá, nếu khoảng đầu tư này đến được Tỉnh Tương, trọng điểm của chúng ta là phải làm tốt công tác tuyên truyền.

Chủ tịch thành phố Tằng gật đầu

-Chúng tôi nhất định sẽ làm theo lời của Chủ tịch Bao

Nhưng trong lòng gã lại không nghĩ như vậy, gã cho rằng Bao Dụ Dân quá coi trọng lần đầu tư này, kỳ thực là không phải lần nào thương thảo cũng thành công, những vị khách chỉ đến đây tham quan, vào rồi lại ra, không có chút tin tức gì.

Nếu như có thể nắm bắt được vị khách này, xây dựng một nàh máy chế tạo ô tô, thì khoảng tiền đầu tư này rất khả quan, hơn nữa còn có thể làm kinh tế phát triển hơn. Bao Dụ Dân chính là nhìn ra được cái lợi ích từ cuộc thương thảo này.

Vị khách này về đến tỉnh thì đã là trưa rồi, Bao Dụ Dân liền mới Sơn Bản dùng cơm, gã nói chỉ ăn món Nhật. Người có thể ăn được món Nhật không nhiều và nhà hàng cấp sao có món Nhật cũng không nhiều

Trong đó Ngọc Lầu Đông thì có, hon nữa còn là nhà hàng sao.

Bao Dụ Dân đành phải đưa Sơn Bản đến Ngọc Lầu Đông dùng cơm. Ngồi trong phòng ăn kiểu Nhật, thật khó chịu, trước kia Bao Dụ Dân cũng đã từng đến đây.

Những người phục vụ ở đây đều mặc đồ Nhật, trang điểm kiểu Nhật. Nhưng ăn cơm ở đây không thoải mái chút nào, vì tên Sơn Bản như luôn cố ý gây sức ép, phải cởi giày và ngồi quỳ để ăn.

Lần trước Bao Dụ Dân đến đây để tận hưởng phong cách của Nhật thì lần này cùng Sơn Bản dùng cơm cứ như bị tra tấn.

Hắn luôn cảm thấy cách ngồi này cứ như một con chó vậy.

Nói thật lòng, hắn học học qua những lễ nghi này, hắn thấy vị khách này quỳ xuống, hắn cũng đành ngượng ngùng làm theo. Vì sợ mất mặt nên hắn bảo Thư ký cùng ngồi. Và đối phượng cũng có một cô trợ lý xinh đẹp ngồi cùng, cả bốn người cùng ngồi dùng cơm.

Những người khác thì ở phòng bên cạnh ngồi đợi.

Bữa cơm này đối với Bao Dụ Dân thật khó chịu, thứ nhất là ngôn ngữ không đương đồng, tên chó Nhật này lúc thì dùng tiếng Anh, lúc thì dùng tiếng Nhật, làm cho Thư ký phải điên đầu.

Chỉ hỏi vài câu mà trả lời không được, đây cũng là một chuyện mất mặt. Vì thế tên này luôn làm khó họ, một câu tiếng Anh thì một câu tiếng Nhật, làm cho Thư ký Bao Dụ Dân phải điên đầu.

Bao Dụ Dân thì càng thêm phát hoảng, vị cán bộ hơn 50 tuổi đời, không hiết tiếng Anh lẫn tiếng Nhật, người ta nói gì, hắn đành đợi Thư ký dịch lại rồi trả lời.

Chỉ ăn có một bữa cơm mà phải mời hai phiên dịch thì thật mất mặt.

Người ta tùy ý lên tiếng thì đã nói được hai thứ tiếng, còn bản thân thì nghe không hiểu, Bao Dụ Dân thấy mình thật kém xa. Nhưng Bao Dụ Dân nào biết trong lòng Sơn Bản đang nghĩ gì, tên này có tiếng là thù dai, ở Hawaii rất có tiếng là nhục mạ người Hoa.

Lần này, Châu Dụ Dân không chỉ là phụng mệnh làm người tiên phong. Sơn Bản Nhất Lang vốn dĩ muốn đích thân đến đây, nhưng vì bận việc nên cháu trai đến trước. Nhưng tên này đã làm hỏng mọi việc.

Trương Nhất Phàm ngồi ở phòng làm việc, liền phái người đi triều tra mục đích tập đoàn Fuji đến đây. Hắn đã điều tra được, thì ra Sơn Bản Nhất Mộc với tập đoàn quốc tế Hoa Phong đến đây chỉ là nhận lệnh, nhân vật chính đứng sau là Sơn Mộc Nhất Lang, chắc chắn Sơn Mộc Nhất Lang sẽ nhanh chóng xuất hiện

Chỉ là Sơn Mộc Nhất Lang cũng không rõ, tại sao Đổng Tiểu Phàm lại chỉ định đến Tương Tỉnh đầu tư. Đã là mở rộng thị trường lục địa, thì ắt hẳn là phải tìm một doanh nghiệp để phát triển, đối với điều kiện của doanh nghiệp thì càng có lợi hơn, chẳng lẻ Tỉnh Tương có điểm nào đặc biệt hơn nơi khác.

Nghe được tin Phó chủ tịch thường trực tỉnh trực tiếp tiếp đãi vị khách lớn này cảm thấy rất khó chịu, Trương Nhất Phàm khẽ cười, cái tên Sơn Bản Nhất Mộc này nếu mà rơi vào trong tay tôi thì coi như xui xẻo rồi.

Bao Dụ Dân vì muốn hạ gục tên khách lớn này, không ngại đích thân đi làm, nhưng cuối cùng đã để tên này làm khó. Trương Nhất Phàm đã đoán biết rằng được tên này chắn chắc cố tình gây khó dễ và coi thường quan chức Trung Quốc

Tên ôn thần này vốn dĩ thù dai, lần này cứ để tên này lên mặt. Bao Dụ Dân nếu không giải quyết được thì Trương Nhất Phàm này sẽ ra mặt xử lý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.