Chương trước
Chương sau
Lý Hồng nói:

- Tối nay cô được tự do, tiếp ba cho tốt đi!

Mặc dù có lời của Lý Hồng, Lâm Uyên vẫn không dám biểu hiện vẻ trẻ con, nếu không cô nhất định bổ nhào vào lòng Lâm Đông Hải làm nũng.

Năm người ngồi xuống, Trương Nhất Phàm nói với Đoạn Chấn Lâm:

- Chủ tịch thành phố Đoạn, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội cùng Bí thư Lý uống chén rượu, cậu cần phải biểu hiện tốt.

Đoạn Chấn Lâm cười ha hả:

- Bí thư Lý có thể đến, cũng đã rất nể tình, chỉ sợ muốn cô uống rượu, tôi không có khả năng này. Bất quá, rượu là phải kính, Bí thư Lý uống trà thay!

Lý Hồng nhìn Trương Nhất Phàm nói:

- Anh không cần châm ngòi ly gián! Chủ tịch thành phố Đoạn biết tôi sẽ không uống rượu.

Trương Nhất Phàm liếc nhìn Lý Hồng:

- Hóa ra cô vẫn không uống rượu, vậy hôm nay có muốn phá lệ không?

Lý Hồng không nhìn hắn, bưng nước trà uống, nhâm nhi nói:

- Đàn ông các anh có phải rất thích nhìn con gái uống rượu? Rất thích chuốc rượu con gái? Mưu mô xấu xa!

Tuy là câu nói đùa, Đoạn Chấn Lâm lại rất ngượng ngùng.

Trương Nhất Phàm khẽ mỉm cười, nhớ tới Lý Hồng sau khi uống rượu bộ dáng xinh đẹp, trong lòng nhộn nhạo.

Nếu Lý Hồng không uống rượu trước mặt người ngoài, cô toát ra phong thái quyến rũ, cũng chỉ có một mình mình thấy. Nghĩ đến đây, không ngờ có loại khoái cảm không nên lời.

Trương Nhất Phàm nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn Lý Hồng uống rượu, dường như là trong quán rượu ở thủ đô, tâm tình cô không tốt, một mình đi đến quán rượu giải sầu. Về sau, là lúc ba cô qua đời, Lý Hồng nói ra muốn uống rượu.

Nghĩ đến lúc bình thường, Lý Hồng tuyệt không uống rượu. Năm trước lúc theo Chủ tịch Lý, cũng không thấy cô uống rượu, giống như hôm nay, đương nhiên cô lại càng không uống.

Trương Nhất Phàm liền cầm chén lên, cùng Lâm Đông Hải và Đoạn Chấn Lâm kính một ly, sau đó, liền nói tới chuyện công việc. Đàn ông cùng một chỗ, không phải phụ nữ thì là công việc.

Ở trước mặt Lâm Đông Hải và Đoạn Chấn Lâm, phụ nữ không phải là đề tài của bọn họ, Trương Nhất Phàm nói với Đoạn Chấn Lâm:

- Lần này cậu được xem là nhân vật điển hình, như là danh dự toàn tỉnh, không phải Song Giang không chúc. Phương án này, cho sửa chữa tốt một chút, tận lực làm rõ ràng cho có một phong cách riêng.

Đoạn Chấn Lâm dạ:

- Tôi sẽ hết sức làm tốt nó, mau chóng cho anh kết quả.

- Còn có, mấy ngày nay, tôi luôn nghĩ một vấn đề. Xí nghiệp nhà máy ở Song Giang cũng là nhiều nhất ở toàn bộ tỉnh, hơn nữa còn tập trung. Ý tưởng này của tôi có lẽ không quen, cần chính mọi người cân nhắc.

Đoạn Chấn Lâm nói:

- Chủ tịch tỉnh Trương, anh nói!

Anh liền muốn đem sổ ra ghi nhớ.

Trương Nhất Phàm nói:

- Không cần ghi, tôi chỉ đề nghị một chút, nếu cậu cảm thấy khả thi, khi về suy nghĩ lại. Hiện tại quốc gia chúng ta vấn đề lớn nhất chính là cơ cấu cồng kềnh, làm việc hiệu suất thấp. Hiện tại cậu xem, nhà đầu tư khi đăng ký kinh doanh phải mất ít nhất hai, ba tháng thậm chí thời gian nửa năm để chạy thủ tục. Trước mắt toàn bộ tỉnh thậm chí cả nước mà nói, còn chưa có người nào đề xuất ý tưởng này, cậu có thể thử nó.

Lâm Đông Hải vừa nghe, liền biết Trương Nhất Phàm cố ý đề bạt Đoạn Chấn Lâm, xem ra về sau tiền đồ của Đoạn Chấn Lâm không giống mình, năm đó nhẹ, có tiềm lực lớn hơn nữa.

Hơn nữa ý tưởng Trương Nhất Phàm cũng chính xác hẳn là tìm một địa phương để thử nghiệm, nếu ở Tùng Hải, vốn không có hiệu quả. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm giống mình năm đó, một lòng vì dân mà phục vụ, trong lòng Lâm Đông Hải thật cao hứng.

Giống Lâm Đông Hải đến tuổi này, đến Bí thư Thành ủy, về sau trở đi cơ hội ít đi, trừ phi về sau vào Mặt trận Tổ quốc, tuy nhiên, nếu sớm một chút có thể đến cấp tỉnh, liền có hy vọng. Ông hướng Đoạn Chấn Lâm gật đầu, tỏ vẻ ủng hộ.

Đoạn Chấn Lâm đương nhiên biết ý tưởng Phó chủ tịch tỉnh Trương, đây là dốc sữ bồi dưỡng chính mình, đem ý tưởng tốt như thế, bảo mình đi thử nghiệm. Tuy rằng phương án mới đưa ra, khẳng định sẽ chạm đến lợi ích một số người, nhất định có lực cản, nhưng chỉ cần chính mình đem sự tình xử lý xuống dưới, trở thành dẫn đầu toàn tỉnh, như vậy tên Đoạn Chấn Lâm, lập tức chói sáng, thành đối tượng hâm mộ của mọi người.

Lý Hồng hiện tại ít quản việc này, nhưng trước kia cô đã từng làm qua Chủ tịch thành phố, biết lợi ích bên trong, Trương Nhất Phàm muốn nâng đỡ Đoạn Chấn Lâm làm hai thử nghiệm, sau lưng không có đơn giản như vậy? Có khả năng, sau khi việc này thành công, một trận cơn bão điều chỉnh ở toàn bộ tỉnh.

Lý Hồng nhìn vấn đề, bao giờ cũng trước người khác.

Lúc này Lý Hồng nói:

- Kỳ thật, tôi thấy suy nghĩ của đa số cán bộ phải đúng đắn, nhận thức sâu sắc rằng chính mình là người công bộc của dân. Chúng ta càng hẳn là đem những cán bộ này trở thành đội ngũ vì nhân dân phục vụ, mà không phải làm cho bọn họ có cảm giác ưu việt, giỏi hơn nhân dân và đứng trên pháp luật. Nhân dân và quốc gia giao cho chúng ta quyền lực, chính là vì nhân dân phục vụ, nhưng có một số người, thậm chí là đại bộ phận mọi người hiểu sai. Bởi vậy, khi bọn họ làm việc, luôn có thái độ cao ngạo, thậm chí tồi tệ, luôn hy vọng người khác cầu hắn làm việc, mà bọn họ lại không biết đây là nghĩa vụ của mình. Hoàn toàn không có suy nghĩ là người đầy tớ của nhân dân.

Lý Hồng nói vấn đề này, Trương Nhất Phàm cũng từng muốn làm tốt. Lần này ở học tập ở trường Đảng thủ đô, giáo sư liền cường điệu một cán bộ quốc gia, phải có tinh thần công bộc nhân dân. Phải đem chính mình trở thành một phần cơ cấu phục vụ, mà không phải giỏi hơn nhân dân và trên pháp luật.

Nhưng người vì sao phải làm quan? Rất nhiều người nhọc lòng tiến vào hàng ngũ, anh ta thật sự mang theo tâm vì nhân dân phục vụ mà đến sao? Đáp án khẳng định là tuyệt đối không phải.

Chờ Lý Hồng nói xong, Trương Nhất Phàm tiếp:

- Chủ tịch thành phố Đoạn, hy vọng cậu không phụ kỳ vọng của Bí thư Lý Hồng, đem trọng trách Song Giang làm tốt.

Đoạn Chấn Lâm còn có chút kinh sợ, xem ra chính mình phải lên kế hoạch thật tốt, anh gật đầu nói:

- Cảm ơn hai vị lãnh đạo chỉ thị, Chấn Lâm nhất định tận lực làm việc tốt.

Lý Hồng nhìn Lâm Đông Hải, nâng chung trà lên nói:

- Bí thư Lâm, tuy rằng chúng ta có ít cơ hội cùng ngồi một chỗ ăn cơm như vậy. Nhưng tôi vẫn kính trọng người đối nhân xử thế, nghe nói người là ân sư của chủ tịch tỉnh Trương, về sự tích của người, tôi cũng nghe nói không ít. Hôm nay tôi liền lấy trà thay rượu, kính người một ly. Cảm ơn người đã bồi dưỡng tốt một người như Lâm Uyên, trong công việc, cô ấy có thể làm cho người khác yên tâm. Chén rượu này, tôi kính người!

Mặc dù Lý Hồng cuối cùng là trà, nhưng cô tuyệt đối có thành ý, hơn nữa thái độ tán dương Lâm Uyên, khiến mặt Lâm Uyên ngay lập tức đỏ bừng, trong lòng cũng bùm bùm.

Ở trong mắt Lâm Uyên, Bí thư Lý Hồng rất ít khen ngợi người khác. Lần này còn ở trước mặt cha khen ngợi chính mình, tuy rằng chính mình không còn là trẻ con nhưng nghe những lời này dễ chịu vô cùng.

Sau khi ăn cơm xong, hai người Lâm Đông Hải đi khách sạn, Lý Hồng và Trương Nhất Phàm đương nhiên phải về nhà, Trương Nhất Phàm nói với Lý Hồng:

- Thời gian còn sớm, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi?

Lý Hồng nhìn đồng hồ:

- Vậy đi quán cà phê đi!

Cô cho Lâm Uyên nghỉ, không cần đi cùng mình, do đó, cô ngồi xe Trương Nhất Phàm, lái xe đưa đến quán cà phê.

Trương Nhất Phàm hỏi Lý Hồng:

- Dùng gì?

Lý Hồng cũng không có xem thực đơn, nói thẳng:

- Cà phê!

Trương Nhất Phàm đưa hai ngón tay:

- Hai cà phê!

Sau đó, hai người ngồi xuống nói chuyện:

- Em cảm thấy Lâm Đông Hải thế nào?

Trương Nhất Phàm hỏi Lý Hồng.

- Không tồi, là cán bộ tốt.

Trương Nhất Phàm nói:

- Chỉ tiếc, ở đất nước chúng ta, cán bộ trung tầng tuổi thọ quá ngắn, ông ấy làm lần này sẽ vào Mặt trận Tổ quốc.

Lý Hồng cau mày:

- Ông rất lớn sao?

- Năm mươi mấy, em nói đi?

- Vậy rất đáng tiếc!

Lý Hồng thở dài, một cán bộ tốt có thể ở vị trí tốt phát huy, tự nhiên so với cán bộ ở Hoài Châu tốt hơn. Lý Hồng uống cà phê, yên lặng nhìn Trương Nhất Phàm:

- Anh cảm thấy tôi có thể giúp được gì?

Trương Nhất Phàm mỉm cười:

- Không phải giúp anh mà là giúp quốc gia chúng ta. Thà để một người tầm thường ngồi ở vị trí này, không bằng đem nhân tài giữ lại, chẳng lẽ em không cảm thấy sao?

Lý Hồng nhìn Trương Nhất Phàm nói:

- Anh rất gian xảo! Về sau không được tính kế em như vậy!

Trương Nhất Phàm thở dìa:

- Nào có, anh đây cũng là vì nước vì dân a!

Với tuổi Lâm Đông Hải, nếu ở cấp thành phố, đến 55 tuổi trên cơ bản rút lui về bên trong, căn cứ “quyết định về hưu thành lập cán bộ lão thành của Đảng Cộng Sản Trung Quốc” quy định: đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh, Phó chủ tịch tỉnh cùng với Toàn án, Viện Kiểm sát tỉnh chủ yếu là cán bộ phụ trách đứng đầu không vượt quá 65 tuổi, đại biểu Quốc hội không quá 60 tuổi.

Nếu ông ta có thể vào cấp tỉnh và bộ, tuổi tác có thể kéo dài một chút, thậm chí có khả năng đến sau vài năm. Càng đến cấp trên, quy định tuổi về hưu càng được cao hơn, nếu muốn Lâm Đông Hải không đi xuống, cũng chỉ có thể đưa ông ta đi lên thôi!

Đây mới là ý tưởng đích thực của Trương Nhất Phàm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.