Chương trước
Chương sau
Khi Dương Mễ đứng dậy xoay người, cái cúc áo trước ngực dường như không thể chống đỡ hơn nữa áp lớn kia, trông như có thể bung ra bất cứ lúc nào.

Nhìn Dương Mễ rời khỏi, Trương Nhất Phàm âm thầm lắc đầu, tính tình này của Dương Mễ sợ rằng không thể thay đổi được. Những vài năm gần đây, từ khi Dương Mễ vào tòa soạn báo thành phố, rồi đến tòa soạn tỉnh, lại không nghe nhiều chuyện phong lưu của cô.

Có lẽ là hắn quá thành kiến rồi, Dương Mễ cũng có thể đã biến thành người khác, không còn hi sinh nhan sắc của mình nữa. Đó là dáng người của Dương Mễ, làm cho Trương Nhất Phàm có chút ảo giác, cô rất giống Liễu Hồng.

Nếu không biết hai người họ không có quan hệ gì lớn, nếu là người khác thì đã nghĩ họ là chị em. Cái dáng người nóng bỏng này, thực ra là độc nhất vô nhị.

Tối hôm đó, nhìn như bình yên, nhưng lại có người đứng ngồi không yên.

Bí thư Thành ủy Hoài Châu là Quách Hoài Tài, đang chơi mạt chược ở ở phòng khách nhỏ của khách sạn Hoài Châu, đột nhiên nhận được điện thoại của Phó chủ tịch Tỉnh phân công quản lý nông nghiệp Quách Vạn Niên.

- Trương Nhất Phàm hôm nay hẳn là đã đến Hoài Châu rồi, chuyện xử lý nước thải công nghiệp đã gây cho hắn áp lực lớn!

Quách Hoài Tài khúm núm nói:

- Cháu biết rồi chú ạ.

Gác điện thoại, y mới đột nhiên tỉnh ngộ, Chủ tịch Tỉnh Trương đã đến Hoài Châu rồi sao?

Sao hắn lại không thông báo cho mình biết? Nguy rồi!

Từ trong phòng đi ra, Quách Hoài Tài hoảng sợ nói:

- Các anh có nhận được thông báo Chủ tịch tỉnh Trương đến thị sát không?

Trưởng ban thư ký Thành ủy và Thư ký đều lắc đầu, không có!

Vậy nguy rồi! Quách Hoài Tài lập tức chỉ bảo:

- Các anh nhanh cho người đi điều tra xem họ đến đâu rồi? Đã vào thành phố hay chưa?

Trưởng ban thư ký đang định gọi điện thì Quách Hoài Tài nói:

- Anh ta có hai xe, thường ngồi trên chiếc xe Audi màu trắng của mình ra ngoài, đi thăm dò trạm điều khiển vào thành!

Thư ký của y là Tiểu Vạn lập tức ra ngoài, đi đến hành lang thì gọi điện thoại.

Rất nhanh, bọn họ có tin tức.

Tiểu Vạn lúng túng đi vào trong:

- Bí thư Quách, Bí thư Quách, không xong rồi, không xong rồi!

Thấy Tiểu Vạn lúng túng như vậy, Quách Hoài Tài có chút không hài lòng, trong mắt hằn lên những tia tức giận, Tiểu Vạn không kìm nổi sự thất thố của mình, lau mồ hôi nói:

- Đoàn người 3 người của Trương Nhất Phàm đang ở khách sạn Lệ Viên, dùng thân phận của thư ký Đằng Phi để đăng ký phòng.

Không phải là chỉ thế thôi sao, làm sao lại hốt hoảng như vậy? Sắc mặt Quách Hoài Tài tối sầm lại, xem ra biểu hiện của Tiểu Vạn làm ông ta mất mặt. Một thư ký của Bí thư Thành ủy, không ngờ lại hoảng loạn như vậy, thực sự là không thể được.

Đang muốn trách mắng vài câu, Tiểu Vạn lại nói:

- Còn nữa, còn nữa, còn Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh Bí thư Hồng cũng đến Hoài Châu rồi, ở, ở, ở trong khách sạn Lệ Viên.

- Cái gì?

Nghe đến câu này, Quách Hoài Tài mới hoang mang, sao Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Lý Hồng cô ta cũng đến đây rồi?

Nghe nói Lý Hồng là người con gái mặt sắt vô tình, cô ta đến Hoài Châu e là chuyện này không phải đơn giản như vậy, trong lòng Quách Hoài Tài âm thầm khiếp sợ, chẳng lẽ Hoài Châu lại xảy ra chuyện lớn rồi?

Nếu nói Phó chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm đến Hoài Châu, y còn có thể vô tư, dù sao y chỉ là phân công quản lý xí nghiệp, những việc khác, y không quản. Nhưng Lý Hồng không như vậy, đường đường là Bí thư ủy ban kỷ luật, bất luận đi đến đâu cùng làm người khác run lẩy bẩy như cầy sấy. Cho dù trong lòng không có quỷ, nhưng có chút bất an.

Vừa nãy trách cứ Tiểu Vạn là không đúng, bây giờ lại đến lượt mình có chút bất thường, mấy người rõ ràng cảm nhận được tay Bí thư thành ủy đang run rẩy.

Run rẩy cái gì? Chỉ có mình y là biết.

Bí thư Lý Hồng đến làm gì? Cô ta đến cùng lúc với Phó chủ tịch Trương, điều này có nghĩa là gì?

Quách Hoài Tài cố gắng trấn tĩnh bản thân:

- Bọn họ đến đây cùng nhau thật sao?

- Chắc là không phải, theo tổng đài đăng ký của khách sạn Lệ Viên, Bí thư Lý Hồng đến lúc 3 giờ chiều, Phó chủ tịch Trương đến tận 9 giờ mới tới. Hơn nữa trạm giám sát vào thành cho biết, bọn họ không phải đến cùng đường.

- Ồ?

Quách Hoài Tài có chút yên tâm, vì y đã từng nghe nói, hồi trước khi Trương Nhất Phàm đang quản lý ở bên dưới, luôn không dừng tay quấy rối. Biết bao cán bộ bất chính, đều rơi vào tay hắn.

Chỉ cần không phải hắn và Lý Hồng thông đồng cùng đến Hoài Châu, Quách Hoài Tài mới yên tâm được. Vì khách sạn Lệ Viên là khách sạn hạng nhất của Hoài Châu, những người bình thường đều thích ở đó, vì vậy hai người họ gặp nhau ở đó, thì cũng có chút bình thường.

Mặc dù như vậy, trong lòng y vẫn có chút lo lắng.

Trưởng ban thư lý đứng dậy:

- Quách bí thư, làm sao bây giờ?

Quách Hoài Tài mới phản ứng lại:

- Lập tức điều người đến khách sạn Lệ Viên bảo vệ hai vị lãnh đạo.

Giờ khắc này, y mới quyết định một quyết sách chính xác.

Khách sạn Lệ Viên, hai vị phóng viên đi ăn khuya mới về, đột nhiê nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát đến, đỗ ở của khách sạn, sau đó mấy chục anh cảnh sát nhanh chóng xuống xe, nhanh chóng vây quanh khách sạn.

Hai người đều rất sửng sốt, đã xảy ra chuyện gì rồi? CHẳng lẽ trong khách sạn có phần tử khủng bố?

Hai người đang suy nghĩ thì có hai vị cảnh sát bước đến:

- Các anh là ai? Mau đưa chứng minh thư ra xem.

Sau đó nhìn thấy 6,7 tên cảnh sát, toàn thân trang bị đi vào thang máy.

Thấy dáng điệu của mấy anh cảnh sát như sắp phải đối mặt với đại địch, hai người có chút hốt hoảng, kiểu dáng thân phận phóng viên hàng ngày hoàn toàn không thấy nữa.

Hai người họ đưa chứng minh thư ra, sau khi đưa cho cảnh sát nhìn, lại nói rõ bọn họ đang thuê phòng nào, vị cảnh sát này mới tha cho họ.

Khi về đến phòng, bọn họ lập tức gọi điện thoại cho Dương Mễ, nói khách sạn đã bị cảnh sát bao vây rồi, giống như đang bắt tội phạm bỏ trốn vậy. Nhưng hai người lại thấy kỳ lạ là, không thấy chuông cảnh sát reo, cũng không thấy bọn họ lớn tiếng quát tháo, chẳng lẽ bọn họ đến đây để bảo vệ vị lãnh đạo quan trọng nào đó sao?

Đang định gọi điện cho cô tiếp tân yêu cầu gọi xe ôm giúp, hai người liền quên mất suy nghĩ này.

Dương Mễ nhận được điện thoại, thầm nghĩ, có Chủ tịch , Trương ở đó, sợ cái gì? Cô liền yên tâm đi ngủ.

Ở tầng khác, Lý Hồng và Lâm Uyên, và cả lái xe cùng ở tầng 18. Lâm Uyên vô tình nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát được điều đến, có vài chục cảnh sát từ trên xe bước xuống, liền báo cáo với Lý Hồng, Lý Hồng trái lại lại cười nhạt nói:

- Xem ra thông tin của họ rất nhanh nhạy, biết chúng ta đã đến rồi.

Lâm Uyên lúc này mới yên tâm, nhưng cô đi ra ngoài hành lang liếc một cái, lại không thấy bóng dáng cảnh sát nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Tuyết Phong và Đằng Phi cùng nhau đến phòng của ông chủ, Đằng Phi nói:

- Đêm qua có mấy chục cảnh sát đến đây trực đêm, xem ra họ đã biết là anh đến rồi.

Trương Nhất Phàm cười cười:

- Anh gọi điện thoại cho đồng chí Quách Hoài Tài, nói chúng ta đến rồi!

Đằng Phi lập tức gật đầu, chạy đến bên cạnh gọi điện thoại.

Trương Nhất Phàm giơ tay ra, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ:

- Thành phố Hoài Châu này thật tuyệt, còn có khách sạn 3 sao thoải mái như này nữa.

Trương Tuyết Phong nhìn thấy bên cạnh không có người, lúc này mới nói vài câu:

- Hoài Châu chủ yếu dựa vào giao thông phát triển, nếu như không có mấy tuyến đường chính chạy qua, e rằng không có Hoài Châu như ngày hôm nay.

Trương Nhất Phàm nhìn mắt Trương Tuyết Phong nói:

- Đồng chí tiểu Trương, không ngờ anh cũng có kiến thức về địa lý, không tồi đấy!

Trương Tuyết Phong cung kính nói:

- Đâu có, tôi chỉ là đến đây mới biết như vậy thôi.

Đêm hôm qua, y chạy ra bên ngoài mua bản đồ Hoài Châu, tìm hiểu một chút về tục lệ con người Hoài Châu và những tuyến giao thông chính ở đây, để đủ tư cách làm một lái xe, những việc này đều là nên làm.

Trương Nhất Phàm nhìn y mỉm cười:

- Nghe nói anh còn có tài xem qua là nhớ phải không?

Trương Tuyết Phong gượng cười nói:

- Cũng không phải, chỉ là trí nhớ có tốt hơn người khác chút thôi!

Đối với Trương Tuyết Phong không kiêu căng nóng nảy này, Trương Nhất Phàm có chút mến thích.

Tư đồn cảnh sát đi ra, chính là không giống nhau, bản lĩnh và tố chất thật khiến người khác nhìn với con mắt khác xưa.

Thấy Đằng Phi chưa đến, hắn lại hỏi một câu:

- Tiểu Trương, anh có bạn gái chưa?

Nghe thấy ông chủ quan tâm đến việc này, Trương Tuyết Phong liền đỏ mặt, ngại ngùng nói:

- Trong bộ đội rất nghiêm khắc, huấn luyện cũng vô cùng gian khổ, nên không có thời gian nghĩ đễn chuyện này.

Trương Nhất Phàm cười ha ha…

Xem ra, ông chủ rất vừa lòng chính mình, trương Tuyết Phong tỏng lòng thầm nghĩ, mình phải toàn tâm toàn lực làm tốt công việc, không phụ lòng ông chủ mới được.

Quách Hoài Tài và lãnh đọa ủy ban nhân dân thành phố lập tức đến, thực ra, chính là Đằng Phi nếu không gọi điện, bọn họ cũng quyết định sáng hôm nay đến tiếp đón. Hơn nữa bản thân y, sáng sớm đã đến sảnh khách sạn ngồi chờ.

Đợi người của 4 phòng ban đến đủ, y đang cân nhắc chuyện này, trưởng ban thư ký thì thầm bên tai nói:

- Còn Bí thư Lý Hồng thì sao đây?

Quách Hoài Tài nghĩ:

- Nếu cô ta không thông báo với chúng ta, chúng ta sẽ không quấy rầy cô ta. Tiếp tục cho người bảo vệ!

Lúc này trưởng ban thư lý mới lui xuống, chỉ bảo với Cục trưởng công an thành phố chuyện này.

Lý Hồng qua cửa sổ nhìn thấy Trương Nhất Phàm đang được các phòng ban Hoài Châu tiếp đón rời khỏi khách sạn, cô mới nói với Lâm Uyên:

- Chuẩn bị đi, chúng ta 9h30 xuất phát!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.