Chương trước
Chương sau
Liễu Hồng đi đến sát cánh cửa, mở cửa sổ chống trộm:

- Ai đó?

Bên ngoài là một chàng trai trẻ khoảng tầm hai mươi tuổi, xách một cái túi ni lông:

- Chị ơi, đem cơm đến này.

Liễu Hồng thấy kỳ lạ, cô nói với cậu ta:

- Cậu đưa nhầm rồi thì phải? Chúng tôi không gọi cơm hộp.

Cậu ta gãi đầu, rồi ngẩng lên nhìn số phòng:

- Ở đây có phải là số 31502 không?

Liễu Hồng không để ý đến hắn nữa, đóng cửa sổ lại.

Cậu ta lại kêu lên:

- Này, các cô có phải là muốn đùa giỡn người khác không ? Mở cửa, mở cửa cho tôi !

Cậu ta dùng sức đập cửa, Trương Nhất Phàm có chút khó chịu:

- Là ai?

Liễu Hồng nói:

- Một người đi giao cơm hộp. Cứ khăng khăng là chúng ta đã gọi cơm.

Liễu Hồng nhìn Trương Nhất Phàm không vui vẻ, lại quay người đi ra mở cửa với vẻ khó chịu. Ngoài cửa vẫn chỉ có mình cậu ta xách hộp cơm, không còn ai khác, Liễu Hồng trợn mắt:

- Cậu bị bệnh à? Tôi tự nấu cơm ăn, chẳng lẽ còn gọi cơm hộp của cậu? Cậu còn không đi, tôi gọi bảo vệ đến ngay.

Nhìn thấy chị gái xinh đẹp nổi giận lên, cậu ta cũng có chút sợ, miệng lắp bắp gì đó rồi lùi mấy bước, đi vào thang máy.

Liễu Hồng nhìn bóng dáng cậu ta đi khuất rồi lẩm bẩm:

- Người này thật kỳ lạ! Thần kinh.

Người đưa cơm đi từ thang máy ra, vừa gãi đầu vừa mắng chửi rằng:

- Không biết ai rãnh rỗi lại đi làm cái trò đùa này.

Vừa nãy, khi Liễu Hồng bước ra, cậu phát hiện ra chủ nhân căn phòng đó thật xinh đẹp, vô cùng gợi cảm.

Cậu ta nghĩ bụng, người phụ nữ xinh đẹp như vậy chắc không làm cái trò đùa đó đâu!

Hùng hổ đi ra đường, từ chiếc xe con màu đen bên lề đường một người bước ra:

- Người đưa cơm. Lại đây!

Cậu ta hơi sững sốt:

- Gọi tôi à ?

- Không phải cậu thì là ai nữa?

Người đó mang cặp kính đen, khoảng bốn mươi tuổi, da trắng nõn, trông có vẻ cũng khá giả. Cứ nhìn chiếc đồng hồ vàng và dây chuyền vàng trên người ông ta thì biết.

Khi cậu đưa cơm đi tới thì ông ta giơ tay ra:

- Hộp cơm là tôi gọi đấy, lên xe đi, tôi trả tiền cho.

Người đưa cơm nửa tin nửa ngờ:

- Ông đùa tôi à?

Ông ta móc túi ra lấy năm mươi tệ:

- Không cần trả tiền thừa! Hại cậu phải chạy một vòng. Xin lỗi nhé.

Ông ta nhận cơm rồi giải thích rằng:

- Tôi nghĩ là có thể về kịp nhưng không ngờ cậu lại nhanh hơn tôi một bước.

Hai hộp cơm tổng cộng mới có hai mươi mấy tệ, ông ấy lại rat ay hào phóng cho năm mưoi tệ, cậu ta mừng quá. Đưa cho ông chủ hai mươi bốn đồng còn mình kiếm được hai mươi sáu đồng rồi. Nghĩ bụng như vậy, cậu cũng không tức giận nữa.

Ông ta hỏi:

- Hỏi cậu chuyện này.

Chàng trai trẻ cầm tiền nhét vào túi quần rồi nói:

- Nói đi!

- Vừa rồi cậu vào nhà tôi, đã nhìn thấy ai?

Cậu ta nghe xong, trong đầu lóe lên. Nhà lúc nãy cậu ta đến chính là nhà của ông ta, không đúng! Trong nhà còn có giọng một người đàn ông. Ái chà, bà vợ có tình nhân!

Cái chị xinh đẹp vừa rồi chính là vợ của ông ta, hình như chị ta hẹn hò với tình nhân ở trong nhà. Vì thế cậu nói một cách buồn bã:

- Trong phòng có một nam một nữ, người nữ rất đẹp, người nam thì chưa nhìn thấy. Họ đang ăn cơm.

- Chỉ có hai người ?

Cậu ấy gật đầu:

- Nếu không có việc gì, thì tôi đi trước đây!

- Cậu đi đi! Vất vả cho cậu rồi!

Người này cũng không giữ cậu ấy lại, nhìn cậu đi.

Đợi cậu ấy đi rồi, ông ta mới tiện tay ném hai hộp cơm vào thùng rác. Sau đó ngồi trên xe hút thuốc, nhìn về cổng của khu nhà. Thì ra ả này quả thực có nhân tình, thích được nuôi phải không?

Hừ! rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!

Liễu Hồng và Trương Nhất Phàm cơm nước xong, đi rửa chén, dọn vệ sinh. Trương Nhất Phàm thì ngồi trên sô pha hỏi Liễu Hồng:

- Hôm nay không qua đó à?

Liễu Hồng nói:

- Không được, hôm nay Miêu Miêu về rồi, Nó còn ở nhà làm bài tập.

- Vậy sao không đưa nó cùng sang đây? Nghe nói Miêu Miêu về rồi, Trương Nhất Phàm trách móc.

Liễu Hồng nghĩ rằng chổ ở của Trương Nhất Phàm càng ít người biết càng tốt. vì thế, đến Miêu Miêu cô cũng không muốn dẫn đến.

Trương Nhất Phàm lấy ra hai nghìn tệ đưa vào nhà bếp:

- Mua đồ cho Miêu Miêu nhé?

Tuy rằng Liễu Hồng không thiếu tiền, nhưng Trương Nhất Phàm có ý tốt này, làm cho Liễu Hồng có cảm giác khác lạ, điều này chứng tỏ Nhất Phàm rất quan tâm, để ý đến mình. Quan tâm đến một người không phải chỉ nói bằng miệng mà là phải dùng hành động để chứng minh.

Trên thái độ đối với Miêu Miêu, Trương Nhất Phàm rất chú ý những chi tiết này, thường xuyên hỏi thăm, đưa tiền cho cô mua đồ mà Miêu Miêu thích, về điểm này Liễu Hồng rất cảm kích.

Không cần biết tiền nhiều hay ít, quan trọng nhất là có thành ý.

Liễu Hồng nói:

- Không cần, anh cho bọn em như vậy là nhiều rồi.

Trương Nhất Phàm nhìn biểu hiện của Liễu Hồng, thì biết cô đã cảm động:

- Ngày mai cô dẫn nó đi dạo phố, thời đại của giới trẻ bây giờ không giống với chúng ta. Cô cũng đừng quá tham công tiếc việc, dẫn nó đi chơi cho thoải mái nhé!

Liễu Hồng gật đầu, cất đặt chén bát xong, khi đang dùng khăn lau tay thì Trương Nhất Phàm nhét vào trong túi áo của cô.

Trương Nhất Phàm nghĩ, cái mình có thể cho ngoài tiền bạc ra còn có cái gì nữa?

Không thể giống như người khác, dẫn họ đi ra ngoài ăn cơm, dạo phố hay đi bơi.

Nhưng Liễu Hồng không nghĩ như vậy.

Nhìn thấy Trương Nhất Phàm nhét tiền vào túi cho mình, Liễu Hồng giơ hai tay ngăn lại, nắm chặt tay của hắn mà nói:

- Thực sự không cần, anh cũng biết là trẻ con có nhiều tiền trong tay sẽ dễ sinh ra thói quen không tốt.

Cô nắm chặt tay Nhất Phàm, hai người đứng trong nhà bếp, mặt đối mặt, rất gần nhau.

Trương Nhất Phàm nhìn dáng bộ củaLiễu Hồng, có chút kích động. Thả lỏng tay, ôm lấy mặt Liễu Hồng mà hôn lấy cô.

Liễu Hồng từ đầu đến cuối đều không chống cự bất kỳ hành động nào của Nhất Phàm, khi hắn hôn cô, cô cũng tích cực đáp lại, hai người hôn nhau thật nồng nàn trong nhà bếp.

Hồ Lôi nói, một trăm người phụ nữ một trăm hương sắc. Câu này thật không sai.

Cảm giác khi hôn Liễu Hồng và Lý Hồng hoàn toàn khác nhau, nhưng kỹ thuật của Liễu Hồng thì rõ ràng cao hơn Lý Hồng, khi đến cao trào toàn thân Liễu Hồng nóng bừng lên.

Hơn nữa bị Trương Nhất Phàm vuốt ve thân mình, dục vọng trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Cô ghé sát vào tai Trương Nhất Phàm mà nói:

- Có muốn không?

Trương Nhất Phàm buông ra cô, ôm Liễu Hồng lên ghế sô pha.

Liễu Hồng bá cổ hắn nói:

- Hôm nay không được, vài hôm nữa nhé, sang chỗ em.

Trương Nhất Phàm biết chắc, hôm nay không hợp.

Phụ nữ mỗi tháng đều có vài ngày như thế, đây là chuyện ai cũng không tránh được.

- Đến rồi à?

- Ừ! Liễu Hồng thẹn thùng gật đầu, có chút ngại ngùng.

Nghe nói Liễu Hồng đến tháng, Trương Nhất Phàm đột nhiên không có hứng thú nữa, hắn vỗ vỗ mông của cô:

- Về sớm chút nhé, đừng để Miêu Miêu ở nhà một mình đợi lâu quá.

Liễu Hồng ngoan ngoãn gật đầu, thu dọn đồ đạc, lấy túi rồi đi về.

Xe của Liễu Hồng là xe Mercedes-Benz của công ty, năm đó Hà Tiêu Tiêu mua, tuy đã mấy năm rồi nhưng được bảo dưỡng tốt nên trông vẫn còn mới chin mươi phần trăm.

Khi cô lái xe đi, từ chiếc Buick màu đen đỗ bên đường khói thuốc bay ra. Người đàn ông trung niên đeo kính mắng một câu:

- Con đĩ lẵng lơ này, lái chiếc xe xịn như thế.

Mắng xong, gã khởi động xe, lặng lẽ đi theo sau.

Trương Nhất Phàm trở lại phòng, vừa mở máy tính lên, thì nhận được điện thoại của Hà Tiêu Tiêu từ Mỹ, nghe âm thanh ở đầu dây bên kia rất yên tĩnh, chắc cô ấy đang ở trong phòng một mình.

Hà Tiêu Tiêu nói:

- Dạo này anh có nhớ em không?

Trương Nhất Phàm nghe giọng nói của cô thì cười một cách vui vẻ:

- Nhớ đến phát điên lên rồi! hôm nay sao lại rãnh rỗi gọi điện thoại cho anh vậy?

Hà Tiêu Tiêu mỉm cười:

- Tiểu Phàm không có ở nhà, đi Washington rồi. em bớt chút thời gian gọi điện cho anh không được à?

Cô ấy nói khi nào thì tới thăm chúng ta?

Trương Nhất Phàm nói:

- Tới rồi thì cũng chỉ có thể nhìn.

Ý của hắn Hà Tiêu Tiêu có thể hiểu được, cô nói:

- Nhìn cũng được mà, chẳng lẻ anh còn muốn làm gì khác trước mắt của cô ấy.

Sau đó, hai người đều phá lên cười.

Trương Nhất Phàm nói:

- Tuần sau có một đội khảo sát đến Mỹ, anh xem có thể đi đăng ký một suất không.

Hà Tiêu Tiêu nghe được tin này, trong lòng có chút cảm động, hai người gần một năm không gặp mặt, trong lòng nhớ thương lắm. hơn nữa cả ngày ở với Đổng Tiểu Phàm, đến điện thoại cho Trương Nhất Phàm cũng không có cơ hội.

Nói thực, cô rất hâm mộ Liễu Hồng, có thể ở lại trong nước. Hà Tiêu Tiêu nói:

- Liễu Hồng gần đây thế nào? Chắc càng ngày càng đẹp?

Trương Nhất Phàm nhăn mặt:

- Sao lại nhắc đến Liễu Hồng chứ.

Hà Tiêu Tiêu bĩu môi:

- Anh đau lòng à? Nói với anh, không được phép thiên vị! sau khi em trở về, món nợ này phải đòi lại. Cả vốn lẫn lãi!

Trương Nhất Phàm nói:

- Được! đến lúc đó chỉ sợ em khóc!

Hà Tiêu Tiêu nói giọng khiêu khích:

- Anh lợi hại như vậy sao? Nếu anh ghê gớm vậy em sẽ tìm người cùng đối phó.haha...

Cô lại cười, nghe thấy cô vui vẻ như vậy, Trương Nhất Phàm bèn hỏi:

- Kế hoạch của em thế nào?

Hà Tiêu Tiêu lúc này mới nghiêm mặt nói:

- Tiểu Phàm hôm nay chính là đi đàm phán kết quả cuối cùng, nếu thành công, chúng ta mua lại tập đoàn đó.

Trương Nhất Phàm đã có chút lo lắng:

- Các em nói đến cái kia gọi là...

- Gillian...

- Đúng! Người Gillian này đáng tin không? Cô ấy dựa vào cái gì mà bọn em mượn năm mươi tỷ.

- Cái này anh không quản, bọn em sẽ cẩn thận. Nhưng, anh nên quan tâm đến Liễu Hồng, cô ấy ngày càng trở nên xinh đẹp, cẩn thận bị người khác cướp mất.

Hà Tiêu Tiêu nói xong lại cười.

Không ngờ, lời này thực sự nói trúng tim đen rồi. Liễu Hồng lúc này, thực sự gặp phiền phức rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.