Chương trước
Chương sau
Đã nói rượu này rất mạnh, Lý Hồng nhất quyết không tin.

Hai người dường như ngang sức ngang tài, mỗi người một nửa, ai cũng không chiếm phần ai.

Lý Hồng là người phương bắc, người phương bắc tửu lượng rất khá, bất luận nam nữ, đây là sự thật không cần bàn cãi thêm nữa.

Nếu như hai người đấu rượu, có lẽ cô ấy không thua Trương Nhất Phàm, nửa lít rượu không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của hai người. Thậm chí, hứng chí lên, uống rượu xong Lý Hồng đề nghị cùng tôi ra bờ sông ngắm sao đi!

Trăng đêm nay lờ mờ, ánh sao rực rỡ, thêm vào đó là không khí mùa hè, người đi bộ rất đông. Lý Hồng muốn đi dạo bờ sông, Trương Nhất Phàm không thể từ chối.

Nói về công hay tư, Lý Hồng đều là người mình cần, về sau nếu có gia nhập cấp tỉnh, càng không thể thiếu sự giúp đỡ của Lý Hồng. Trương Nhất Phàm muốn mượn cơ hội này, tiến thêm một bước cho tương lai của mình.

Vào giữa mùa hè, gió buổi tối thổi nhẹ sóng từng đợt gió thổi từ bờ sông tươi mát vô cùng. Hai người tìm đến đoạn không có người, chậm dãi đi.

Lý hồng đi trước, Trương Nhất Phàm đi sau, trước sau cách nửa bước.

Trước mặt một thảm cỏ rất mềm mại, xanh mơn mởn, giống như tấm thảm đỏ trải đường của minh tinh vậy. Có điều màu sắc không giống nhau thôi. Lý Hồng dường như bẩm sinh đã thích cảm giác trở về với thiên nhiên,vừa nhìn thấy thảm cỏ liền thích thú bước đến.

Trương Nhất Phàm thấy cố ấy nhào đi, nằm ngửa trên thảm cỏ.

- Anh biết không? Thực ra tôi rất thích cảm giác phi ngựa tung hoành, trời đất kia, thảo nguyên kia, hoàn toàn là một cảm giác vui vẻ thanh thản, khiến con người thoải mái vô cùng, rất tiếc, nhiều năm nay tôi chưa thực hiện được lần nào.

Trương Nhất Phàm đứng ở môt nơi không xa, châm một điếu thuốc
- Tôi chưa từng đến thảo nguyên, có điều tôi cũng thích cảm giác phi ngựa tung hoành, rong ruổi dọc ngang, giống thời cổ đại. Rất tiếc từ khi bước vào con đường nàychúng ra không còn tự do nữa, thời gian và thân thể đều không thuộc về chúng ta.

- Anh nói đúng, thời gian và thân thể đều không thuộc về mình.
Lý Hồng nằm ở đó, trong màn sương mờ khói và ánh trăng về đêm đó đôi gò bồng đào như hai ngọn núi cao mờ ảo nhưng quyến rũ.

Vẻ đẹp ý cảnh đó rất mê người, Trương Nhất Phàm liếc nhìn, rồi vội vàng quay đi chỗ khác.

Nếu như trước kia hắn kích động thì hiện tại không có nghi ngờ gì nữa hắn đã được nâng lên một tầm mới, hắn nhìn Lý Hồng giống như thưởng thức.

Lý Hồng là cô gái không thích mặc váy, vì sự mềm mại của váy không thể hiện được tính cách cô ấy. Do đó, Trương Nhất Phàm từ trước đến nay chưa bao giờ thấy cô ấy mặc váy.

Trong hoàn cảnh này, trong buổi đêm như thế này, lắng nghe tiếngnước chảy róc rách của sông Tương, trong hoàn cảnh này, phàm là bọn phàm phu tục tử đều có ham muốn. Đạo lý này rất đơn giản, ngọn núi kia nếu bày trước mặt nhiều người chỉ là một ngọn núi, nhưng trong mắt một số ít người đó là tượng chưng của tầm vóc cao lớn, có thể biểu hiện quyền lực, cũng có biểu hiện tâm trạng.

Lý Hồng nằm trên thảm cỏ, giống như hôn mê, không cử động, lại giống như hòa vào thiên nhiên.

Trở về, đúng rồi, đây gọi là trở về với thiên nhiên

Trương Nhất Phàm bỗng nhiên nhớ một câu nói, đó là câu nói của một người nổi tiếng viết trên mạng , hình như là câu này ở đời có ai mà không chết?

Cho dù bạn có tuyệt sắc giai nhân, lẫy lừng thiên hạ, cuối cùng cũng là cát bụi , cho dù bạn có anh hùng hào kiệt , nắm giữ giang sơn vạn dặm, cuối cùng cũng trở thành một nắm đất vàng.

Lý Hồng chính là nhân vật tuyệt sắc giai nhân , lẫy lừng thiên hạ, thế gian này không nhiều, thiên hạ vô song, bình thường mấy ai có thể cùng tận hưởng khoảnh khắc này với cô ấy.

Trương Nhất Phàm không dám nói mình là anh hùng hào kiệt, anh ta cũng không nghĩ rằng mình có thể nắm được giang sơn vạn dặm. Thực ra mơ ước của anh ta rất đơn giản, có thể thực sự có một ngày anh ta sẽ giống như Đào công, tìm đến một nơi thanh tịnh, mang theo những người thân yêu, sống những ngày tháng bình thường của ẩn sĩ. nguồn .

Chỉ là trên cái thế giới này còn có vùng đất tĩnh sao?

Lý Hồng thấy hắn đứng xa mình, không dám lại gần, cô liền nói một câu:
- anh trốn tránh tôi sao?

Trương Nhất Phàm nói
- không có, cô giống như một pho tượng thần, chỉ có thể quỳ bái , không dám lại gần.

Lý Hồng mỉm cười ngồi dậy, nhìn Trương Nhất Phàm nói
- Thật không ngờ anh còn dí dỏm vậy đấy, lấy lòng con gái thế này nữa.

- Còn phải xem là ai đã, tôi cũng không phải người thích đùa, người bình thường cũng không đùa.

Lý Hồng vẫy tay về hướng anh ta
- Lại đây ngồi, tôi có điều muốn nói với anh.

Trương Nhất Phàm đến gần, cùng ngồi với Lý Hồng trên thảm cỏ, mặt đối diện với nước sông Tương, gió đêm vẫn đang thổi.

Gió, thổi bay mái tóc Lý Hồng, lất phất vào má Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm liền ngửi thấy một mùi hương thanh dịu. Lý Hồng đưa tay chỉnh sửa một chút, cảm thấy mặt mình bừng nóng.

Trương Nhất Phàm đã nói, loại rượu này tác dụng chậm, lúc đó cô không nghe, giờ phát hiện có chút không ổn, vì vậy cố muốn Trương Nhất Phàm lại gần để mình có thể dựa một chút.

- Anh có thấy tôi kỳ lạ không?
Lý Hồng hỏi.

Thấy Trương Nhất Phàm không nói gì, cô liền hỏi một câu :
- sao anh không nói gì?

Trương Nhất Phàm nói :
- cô muốn nghe nói thật hay nghe nói dối.

Lý Hồng giận đấm một cái nhẹ, lúc đó vẻ dịu dàng của Lý Hồng hiện rõ hoàn toàn biến thành một cô gái dịu dàng quyến rũ, màn sương trước kia đâu đó còn chút bóng hình? Trương Nhất Phàm nhìn cô ấy tim đập thình thịch


- Nói đi, tôi muốn nghe, trong mắt anh tôi như thế nào? Anh cũng biết, tôi không có bạn bè gì, từ trước đến nay đều không biết người khác nghĩ về tôi thế nào,và tôi cũng không muốn biết, nhưng tối nay tôi lại muốn, anh nói đi !

Trương Nhất Phàm nói nếu nói sai , tha thứ cho tôi vô tội nhé?

- Anh vô tội.

- Vậy thì tôi nói, con người tôi kỳ thực rất yếu đuối, dù là người khác cầu xin tôi hoặc là tôi, tôi đều nói đúng lòng mình
Trương Nhất Phàm thở dài, nhìn sắc mặt có chút say của Lý Hồng. Lý Hồng cũng nhìn anh ta
- Nói đi!

- Cô thật sựlà một người kỳ lạ, kì lạ đến nỗi khiến người khác không thể nói gì.
Trương Nhất Phàm thận trọng, lại không phải dáng vẻ nói lời không thật lòng.

Lý Hồng thần người một lúc, nhìn dáng bộ của anh ta, đột nhiên không nhịn nổi cười.

- ha ha…

- Cô cười cái gì?

Lý Hồng tay buông ra bịt miệng, mắt nhìn Trương Nhất Phàm.
- Tôi giờ mới biết anh hóa ra là một cao thủ rất biết lừa con gái. Trương Nhất Phàm không nên xem anh bình thường giả vờ chính trực, trầm tĩnh. Kỳ thực trong lòng anh lại rất trẻ trung, tính khí trẻ con.

ha ha

Hôm nay xem ra tôi hiểu rõ tại sao cấp trên lại điều anh đến Vĩnh Lâm

“Tại sao?”

“Vì anh vẫn chưa đủ lão luyện , chưa chín chắn, anh chỉ là một cậu bé, đích xác cần phải rèn luyện thêm, người nhà Trương gia các anh cũng là người chịu thương chịu khó ”
Lý Hồng cảm thán nói.

“Cậu bé? Cô quá lời rồi!” Trương Nhất Phàm mặt biến sắc , có chút không hài lòng

Lý Hồng nói “không sai, anh chỉ là một cậu bé còn kém tôi hai tuổi”

“Vậy Tống Hạo Thiên đủ lớn chứ? Lớn hơn cô ba bốn tuổi.”

“Đừng nhắc đến anh ta, nhắc đến anh làm mất cả hứng”
Lý Hồng dựa đầu lại, thân hình mềm mại, mang theo một luồng ấm nóng do rượu phát ra, khiến Trương Nhất Phàm cảm nhận được hơi thở này, cơ thể và tư duy của anh ta cũng thay đổi trong nháy mắt.

Cảm nhận được cơ thể ấm nóng thế này của con gái, bất cứ người đàn ông nào cũng phải rung động.

Trương Nhất Phàm ngồi đó, không động đậy, Lý Hồng chớp đôi mắt yêu kiều với bờ mi dài, mang theo cảm giác ủ rũ nói “mẹ tôi gọi điện tới, làm hỏng cả tâm trạng của tôi. Mấy ngày nay bỗng nhiên loạn lên cả, không biết tại sao, tôi đột nhiên muốn yêu một lần”

Cỏ trên bờ sông, tiếng gió phảng phất, Trương Nhất Phàm dường như lại trở về với thời khắc đó bên bờ sông lần đầu tiên của hau người. Lý Hồng đột nhiên nhận được tin dữ, khóc ầm lên, Trương Nhất Phàm cũng như vậy, duy trì tư thế đờ đẫn.

Trong bòng đêm, chỉ có tiếng thì thầm của Lý Hồng, “Cảm giác rất bất ngờ , cũng rất cổ quái, nhưng tôi hy vọng nó không liên quan gì đến hôn nhân và gia đình, chỉ như vậy mới nếm được mùi vị của tình yêu. Sau đó , tôi sẽ đi làm thụ tinh ống nghiệm, hoàn thành một sứ mệnh không thể thiếu trong đời người.”

Khác với bình thường, lời nói này được nói ra từ miệng của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm ngàn lần không tin , anh ta không tin nổi Lý Hồng có thể nói ra những lời đó, nhưng thực tế Lý Hồng đã bày tỏ tâm tư với anh ta.

Kiểu nói khẽ khàng thường chỉ được nói ra từ người khuê nữ, Lý Hồng lại nói với Trương Nhất Phàm, tình yêu cô ấy cần không liên quan gì đến hôn nhân, không liên quan đến gia đình. Trương Nhất Phàm nghe thấy câu này tim đập loạn xạ

Anh ta đang nghĩ, Lý Hồng say chắc rồi, đang nói linh tinh, cô ấy thanh khiết như vậy như người đẹp chốn nguyệt cung, làm sao có thể có tư tưởng hoang đường như vậy được.

Thật không thực tế, anh ta cảm thấy mình đang nằm mơ.

Nhưng riêng lúc này, Lý Hồng ngẩng đẩu , nhìn Trương Nhất Phàm “anh đang nghĩ gì?”

Dưới ánh trằng, dưới tác dụng của rượu Lý Hồng đã đổi khác, biến thành một cô gái xinh đẹp quyến rũ, mang theo sự dịu dàng mềm mại như gió đêm, hai người gần nhau đến mức có thể ngửi thấy hơi thở sau khi uống rượu, còn có dung mạo tuyệt mĩ, hoàn mỹ không son phấn, thời khắc đó , vẻ đẹp của Lý Hồng , đẹp đến nỗi khiến con người không thể thở được, ngay lập tức Trương Nhất Phàm bùng nổ dữ dội.

Tình cảm mãnh liệt như bị kìm nén vạn năm , bùng phát từ sâu trong cơ thể Lý Hồng đã châm lên ngọn lửa bùng phát ấy. Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng xinh quyến rũ dưới ánh trăng, khuôn mặt như hoa, như điên , như say…..

Sau đó, anh ta không thể kiềm chế được nữa ôm cô ấy vào lòng,

Vò siết chặt, hôn ngấu nghiến.

Lý Hồng, lần đầu không cự tuyệt, đặc biệt là trong đầu lưỡi của Trương Nhất
Phàm cưỡng chế xâm nhập vào cái miệng nhỏ nhắn, Lý Hồng có chút từ chối, rồi cũng phối hợp mở hàm răng cửa, đón nhận nụ hôn nồng cháy như vũ bão.

Hơi thở trầm lắng, từ từ chuyển lên trên bãi cỏ, Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng đặt Lý Hồng Xuống, Trương Nhất Phàm cũng nằm xuống, ôm chặt cô , hận không thể đem khối thân thể này nhào nặn với mình thành một thể.

Hôn môi , đối với Trương Nhất Phàm mà nói, đã có bản lĩnh dày dặn, người con gái bình thường rơi vào tay anh ta, tuyệt đối có thể dễ dàng đụng chạm. Tất cả những điều này là công lao của mấy người tình xinh đẹp như nữ yêu kia.

Lý Hồng tất nhiên chỉ có thể rất bị động, bị hôn môi, nhắm hờ đôi mắt, hang long mi rung rung cảm nhận tim đập thình thịch, cô cảm thấy có thứ gì đó làm chìm ngập bản thân mình.

Cảm giác mình như đang ở đáy vực sâu, lại giống như ở ngoài biển rộng, một lúc lại đến nơi bồng lai tiên cảnh.

Những động tác mập mờ thế này, đối với Lý Hồng mà nói, thật quá lạ lẫm.

Nhưng những thứ này,càng lạ lẫm, càng cảm thấy hồi hộp, Lý Hồng cảm thấy tim mình, căng thẳng như muốn bật ra ngoài, đột nhiên cô cảm thấy ngực có hành động lạ, không tôt! Sát thủ Trương Nhất Phàm đã tới, đang dùng lục cọ sát vào mình gò bồng đào chưa từng bị xâm nhập đó.

Lý Hồng sợ hãi, không thể ! sau đó cô dùng lực đẩy một cái đẩy Trương Nhất Phàm xuống khỏi thân thể cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.