Hiển nhiên Lý Hồng không ngờ Trương Nhất Phàm lại hành động như vậy, trong cổ họng phát ra một âm thanh kháng cự, mắt nhìn trừng trừng. Bị Trương Nhất Phàm xâm chiếm lãnh địa đôi môi, thoáng chốc trong đầu Lý Hồng trống rỗng.
Ba mươi ba năm rồi, chưa từng có người đàn ông nào xâm nhập đến đôi môi của mình, ngay cả nắm tay cũng là hi vọng xa vời. Rất nhiều người thầm mến Lý Hồng, nhưng nhìn thấy cô lạnh như băng, vẻ ngoài lạnh lùng như từ chối tất cả mọi người, từng người từng người đều dừng bước.
Có người nói, muốn chinh phục Lý Hồng, tuyệt đối không phải là một người đàn ông bình thường, trong lòng cô chứa đựng một tảng băng ngàn năm không chảy, cho dù ruột gan đứt từng khúc, tê tâm liệt phế, cô cũng sẽ không thèm nhìn đến một chút.
Trương Nhất Phàm hôn bất ngờ, đúng là có chút diệu kỳ.
Lý Hồng tưởng là trong đời mình không thể có một nụ hôn nồng nhiệt lãng mạn nữa, lại bị Trương Nhất Phàm dễ dàng cướp đi như vậy. Lý Hồng suy nghĩ, từ từ lấy lại bình tĩnh, Lý Hồng chỉ thấy Trương Nhất Phàm hơi liều mạng khi hôn môi mình, đầu lưỡi không ngừng quấy rối trong cái miệng nhỏ của mình.
Một cảm giác nóng bỏng lan khắp cơ thể, Lý Hồng chợt bừng tỉnh, đẩy hắn ra.
Trương Nhất Phàm cũng phát hiện mình hơi nông nổi, không thể kìm lòng.
Đây là một hiện tượng rất kỳ lạ, sao lại ở nơi này, trong hoàn cảnh này, không ngờ lại nông nổi hôn môi Lý Hồng? Cũng có thể nhìn thấy một khuôn mặt khác của Lý Hồng, cô còn bị gió lạnh làm đỏ bừng cả khuôn mặt, so với vẻ lạnh lùng ngày thường, đúng là một trời một vực.
Lần trước Lý Hồng chủ động nhào vào lồng ngực của mình, không ngờ Trương Nhất Phàm sững người ngây ra đó, không có chút hành vi bậy bạ, thậm chí mọi suy nghĩ đều ngưng lại. Hắn lúc đó, giống như người bị điểm huyệt, hoá thạch ở nơi nào.
Nhưng hôm nay, trong không khí kỳ lạ này, lại không thể khống chế đã hôn Lý Hồng.
Lúc Lý Hồng đẩy hắn ra, hắn mỉm cười một cách ngượng ngùng, thất lễ, vô cùng thất lễ.
Hắn nhìn Lý Hồng, có chút thẹn thùng kỳ lạ.
Còn Lý Hồng, chỉ biết nhíu nhíu mày, nhìn trừng trừng hắn. Nụ hôn đầu tiên của mình, lại bị người đàn ông nhỏ hơn mình hai tuổi cướp đi, lồng ngực của Lý Hồng đập phồng phập liên hồi, thình thịch thình thịch, có thể nhìn thấy rõ rệt.
Lý Hồng tức giận, Trương Nhất Phàm hơi ngại ngùng phủi phủi tay, - Vậy, anh chờ em trên xe. Nói xong, hắn vội vàng bước đi.
Lý Hồng thật sự tức giận, - Đứng lại --- Cô nhìn dáng đằng sau của Trương Nhất Phàm, hàm răng cắn chặt, ánh mắt rất không được thoải mái.
Trương Nhất Phàm dừng lại, đưa lưng về phía Lý Hồng, - Anh … Anh … Xin xin lỗi, anh vừa rồi ---
- Vừa rồi anh coi em là một người con gái khác phải không?
Trương Nhất Phàm chầm chậm xoay người lại, biết được đây là một vấn đề rất khó giải thích. Hành động vừa rồi, đúng là có chút lỗ mãng, nhưng hắn cũng cảm nhận được có chút khác lạ, hôm nay đúng là thất lễ vô cùng.
Vừa rồi chỉ có một ý nghĩ trong đầu, hôn cô, hôn cô.
Lại nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm lại nghĩ, chỉ cần là người đàn ông bình thường, sẽ không thể kiềm chế nổi mà làm ra hành động đáng sợ như vậy. Cuối cùng là Lý Hồng đã làm cho người khác mê muội, vẫn là mình quá xúc động.
Trương Nhất Phàm lại nghĩ, chắc là hai người đều có suy nghĩ này. Một người con gái luôn bị sự lạnh lùng bao vây, một khi tâm tư mở ra, không thể xem nhẹ sức hấp dẫn của cô. Hậu quả của việc xem nhẹ, chính là tự vùi đầu vào đó, vĩnh viễn không thể bước ra.
Lý Hồng đi tới, cô muốn đánh người, lại muốn mắng chửi người.
Nhưng khi tới gần Trương Nhất Phàm, đột nhiên cô mất đi sự can đảm.
Nếu là người khác, có lẽ cô đã quăng qua một cái tát, đánh cho răng của gã rơi xuống đất. Nụ cười Trương Nhất Phàm thật thà lại ngại ngùng, khiến cho Lý Hồng chán ghét hắn, nhưng loại chán ghét này không giống như chán ghét bình thường, cảm giác bên trong, chỉ có Lý Hồng tự hiểu.
Lý Hồng ném khăn quàng cổ lên người Trương Nhất Phàm, tức giận đi về phía trước.
Trương Nhất Phàm cầm khăn quàng cổ, đứng trong gió, nhìn bóng cô xa dần, lắc đầu nở một nụ cười.
Gió bắt đầu thổi, kêu vù vù, thổi bay áo choàng của Lý Hồng, lúc ẩn lúc hiện chạy trên tuyết.
Cô giống như một tiên nữ, xuất hiện trong tuyết, lại biến mất trong tuyết, hình bóng của cô, rất thần bí.
Trương Nhất Phàm suy nghĩ, khi nãy đúng là mình quá kích động.
Tiếng động cơ ô tô, cắt ngang suy nghĩ của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng nói với ông lái xe: - Chạy đi!
- Này --- Này ---
Chờ khi Trương Nhất Phàm đuổi theo, xe đã chạy xa rồi, chỉ còn nhìn thấy bóng dáng mờ ảo. Lý Hồng nghiêm mặt ngồi trong xe, quay nhìn Trương Nhất Phàm đuổi theo sau xe, đột nhiên không kiềm nổi che miệng lại cười.
Lý Hồng đi rồi, Trương Nhất Phàm cũng đi rồi.
Trên đất tuyết, xuất hiện một bóng người, người này mặc cái áo khoác dày, hút điếu thuốc, hai mắt sắc bén nhìn vào mảnh đất trống. Ném điếu xì gà xuống đất, chỉ biết cưỡi con ngựa lớn hung hăng đi tới, dẫm nát đầu mẩu thuốc.
Sau khi Lý Hồng về đến nhà, tự nhốt mình ở trong phòng. Mẹ hỏi cô có ăn cơm không, Lý Hồng nói không muốn ăn, mẹ không cần lo cho con.
Bà mẹ đứng trước cửa, nghĩ thầm không biết đứa con gái này bị sao nữa đây? Vừa rồi Lý Hồng sắc mặt phờ phạt trở về, bà biết, chắc là lại đi gặp lão già rồi.
Mẹ Lý Hồng cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, cán bộ cao cấp trong nước, không phải người phụ nữ bình thường, bà không yếu ớt. Cho dù trong lòng bị tổn thương, bị đau, bà cũng sẽ không giống như những người phụ nữ bình thường, biểu lộ ra mặt.
Nhưng sự khôn khéo của bà lại không thể hiểu được hành vi của con gái.
Lý Hồng là một đứa con gái rất có cá tính, giống như mình lúc trước. Nhìn thấy Lý Hồng đã hơn ba mươi tuổi còn chưa kết hôn, bà bắt đầu hối hận. Con gái được thửa hưởng sự kiêu ngạo của mình, hơn nữa con còn hơn mẹ.
Người giúp việc đang lau nhà, mẹ Lý Hồng chỉ nói một câu, - Mợ Ngô, tôi đi ra ngoài, nếu cô muốn ăn, thì mợ làm cho nó đi.
Người giúp việc là một người phụ nữ sắp bốn mươi, điển hình của người phụ nữ trung thực, bà gật gật đầu, nhìn bà chủ rời khỏi.
Lý Hồng vẫn ôm cái gối, tựa vào cạnh giường.
Nhớ tới hành động vừa rồi của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng phát điên, và càng tức giận.
Bị Trương Nhất Phàm hôn, vẫn cảm thấy có gì đó dính lên trên, cô cầm lấy một cái gương, quan sát.
Môi không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại thấy nặng trĩu.
Loong coong --- loong coong --- chuông cửa vang lên, người giúp việc chạy đi mở cửa, Tống Hạo Thiên lực lưỡng mang theo rất nhiều quà xuất hiện trước cửa, - Mợ Ngô, Lý Hồng có ở nhà không?
Ban nãy Tống Hạo Thiên nhìn thấy Lý Hồng bước vào nhà, bởi vì y là khách quen của Lý Hồng, bảo vệ không thể ngăn y. Mợ Ngô biết Tống Hạo Thiên thích Lý Hồng, ngược lại, trong mắt mợ Ngô, Tống Hạo Thiên khá là oai phong, là một người đàn ông không tầm thường. Tuy rằng y đã kết hôn hai lần, trong đại đa số người ở thủ đô, y được tính là nhân vật số một hoặc số hai, bởi vậy, mợ Ngô đối với y cũng có chút cảm tình.
- Cô ấy ở trong phòng. Mợ Ngô tính đi gọi Lý Hồng, Tống Hạo Thiên nói: - Để tôi! Phiền mợ quá!
Bởi vì Tống Hạo Thiên là người quen, mợ Ngô khá biết điều. Tống Hạo Thiên đi lên lầu, trực tiếp tới trước cửa Lý Hồng, - Lý Hồng, Lý Hồng, tôi Tống Hạo Thiên đây.
Lý Hồng không trả lời, cô còn đang ngẩn người trước gương. Vừa rồi cô bị Trương Nhất Phàm hôn, cô cảm thấy trên môi, đầu lưỡi có cái gì đó, cái hương vị lạ lùng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Bởi vậy khi Tống Hạo Thiên kêu cửa, cô không có phản ứng.
Tống Hạo Thiên nói tiếp: - Anh biết em ở bên trong, mở cửa đi!
Lý Hồng tức giận, ném gương trên giường, đi đến cạnh cửa mở một cái thật mạnh ra, - Anh tới đây làm gì?
- Anh đến xem em và bác gái! Hôm nay là mồng một, đến để chúc tết.
- Vậy anh chúc xong rồi còn không đi? Lý Hồng xoay người đi về phía giường. Tống Hạo Thiên nhìn cô đằng sau, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng lúc ở vườn mộ, đột nhiên, y nhào lên, từ sau lưng ôm chặt lấy Lý Hồng.
Hai tay lật Lý Hồng lại, một cái miệng đầy khói thuốc xì gà, hôn cô.
Tuy rằng Lý Hồng là con gái, nhưng đã từng trong ở trong quân đội, sức lực cũng không tệ, ra sức đẩy Tống Hạo Thiên ra, phẫn nộ hét lên, - Anh điên rồi!
Khoảng khắc này trong lòng Tống Hạo Thiên, có chút khác thường, em thuần khiết trong mắt anh, lại đứng đắn, hồi nãy không phải vừa mới hôn nhau thân mật với tên họ Trương kia sao? Y thấy không ngờ Lý Hồng lại nổi giận với mình, y bực tức, càng thêm ấm ức không được nhào qua đó. Ôm vai Lý Hồng, và hôn cô ấy.
Ba --- Lý Hồng rất căm tức, thuận tay tát cho một cái, thật sự dùng hết sức đánh Tống Hạo Thiên.
Cái tát này, làm cho trong phòng đầy mùi thuốc súng, Lý Hồng tức giận chỉ vào Tống Hạo Thiên, - Cút --- cút ---
Cái tát này quả là không nhẹ, mặt Tống Hạo Thiên xuất hiện năm dấu tay hồng hồng, rất rõ có chút doạ người.
- Em đánh anh? Tống Hạo Thiên ôm lấy một bên mặt bị đánh, trừng mắt hung hãn nhìn Lý Hồng như muốn ăn tươi nuốt sống. - Em dám đánh anh!
Tuy rằng sớm đã thấy được sự hà khắc của Lý Hồng, khuôn mặt vô tình, nhưng y không ngờ Lý Hồng lại dám cho mình một cái tát. Tống Hạo Thiên là người như thế nào? Từ nhỏ đến lớn được cưng chiều, giống như một người được sinh ra là để kiêu ngạo.
Nhưng trước mặt Lý Hồng, một đến hai… ba điều ngạc nhiên. Tống Hạo Thiên cũng rất tức giận, y quát Lý Hồng: - Làm gì mà họ Trương kia có thể, tôi thì không? Tôi có điểm nào thua hắn? Em nói đi, nói đi!
Tống Hạo Thiên trừng mắt nhìn Lý Hồng, lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi ở vườn mộ, cảm thấy có chút phát điên, phẫn nộ, lại có chút tuyệt vọng, Một vẻ mặt lạnh lùng sớm đã bóp méo thành dáng người tàn tật.
Vẻ mặt Lý Hồng, thoáng chốc trở nên nhợt nhạt, - Anh theo dõi tôi! Cô giận đến nỗi cắn chặt hàm răng, thân hình mềm mại run rẩy nói: - Đúng vậy, anh xách giày cho anh ta cũng không xứng, anh là một người kiêu ngạo, ngông cuồng, tự đại, tự cho là đúng! Tống Hạo Thiên, anh đừng nghĩ là tôi không biết, hai người vợ trước của anh bỏ anh vì lý do gì, đừng có mà giả bộ trước mặt tôi!
Tống Hạo Thiên tức giận đập đập chân, hung dữ nói: - Lý Hồng, sớm hay muộn cũng có một ngày, anh sẽ cho em thấy quyết định hôm nay, là một sai lầm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]