Chương trước
Chương sau
Tách --- Tách
Có người cầm máy ảnh chụp hình, dùng dây thừng trói hai tay Joe lại, ném vào trong bụi cỏ.

Hồ Khoa bảo anh em chia nhau thuốc:
- Các anh em, mọi người đã vất vả rồi, về trước đi!

Mọi người đều không chịu đi, trò hay còn ở phía sau cơ mà! Phải xem diễn trò một chút rồi mới về chứ. Làm việc thâu đêm không phải là vì kết quả cuối cùng này sao?

Sau đó bọn chúng ngồi xuống, vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm. Hồ Khoa cũng không nỡ đuổi bọn chúng đi, nên đành để mặc cho chúng cùng chờ đến sáng.

Mặt trời rốt cục cũng từ từ ló ra sắc hồng của mình, giống như sự xấu hổ không dám gặp người khác của Joe vậy.

- A ---- A ------------ Biến đi ----- biến đi.

Đột nhiên Joe hét to như gặp ma, mọi người đứng lên đi về phía anh ta, Oa ---- rất nhiều kiến, đoàn kiến này khá lớn, đen xì xì, nối đuôi nhau bò đến.

A --------- A
Một đoàn kiến lớn nối đua nhau bò tới giữa đùi Joe, mùi mật ong khiến những con kiến này vô cùng hưng phấn. Một con hai con ba bốn con, không bao lâu sau, giữa hai đùi Joe lúc nhúc những kiến đen tuyền.

Những con kiến đó cắn da cậu nhỏ của gã ta, đau đến nỗi gã kêu trời kêu đất lên. Đừng tưởng mấy con kiến chỉ bé tẹo như vậy, nhưng cảm giác mà bị nó cắn là vô cùng khó chịu, những con kiến nào không có độc còn đỡ, nếu gặp phải loại kiến độc, cắn xong vừa đau vừa ngứa, bề mặt da của cậu nhỏ như bị cọ một lớp vậy.

Kiến càng ngày càng nhiều tụ lại thành những hình cầu đen tuyền giữa hai đùi Joe. Nếu không nhìn kỹ còn tưởng là cái gì. Một đoàn lớn như vậy, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều lên. Trông rất kinh khủng.

Joe kêu lên kinh hãi, vừa nãy còn là một nam tử hán rắn rỏi, giờ thì mặt mày đẫm lệ.

- A ------- chết tiệt ---- Chết tiệt!

Bốp --- có người tặng cho gã ta một cái bạt tai, Joe thống khổ hét lớn:
- Chúng mày giết tao đi!

Giết mày? Giết mày thì quá dễ dàng? Tao chính là muốn cho mày biết muốn chết cũng không dễ như vậy đâu. Joe hét lên kiệt quệ:
- Bọn mày là một lũ khốn nạn!

Đáng tiếc, không ai hiểu được gã ta đang nói gì. Chỉ nghe thấy gã kêu thảm thiết như cha chết mẹ chết vậy.

Liễu Hải thấy cũng khá lâu rồi liền gọi điện thoại cho Hồ Khoa:
- Hồ Khoa, đã xong chưa?

Hồ Khoa vỗ ngực cười:
- Anh tới đây xem đi, rất thú vị!

- Tôi không xem đâu, các cậu đưa người đến đây đi!

- Được!
Hồ Khoa tắt điện thoại:
- Anh em, ơn cứu mạng của mọi người hôm nay, ân tình này người anh em tôi đây sẽ nhớ kỹ, mọi người thấy bộ dạng của tôi hôm nay cũng không tiện, hôm nào đó mời mọi người uống rượu, ngâm suối nước nóng, mang bà xã theo nữa.

Hàng trăm con người này, có rất nhiều không phải là người của Hồ Khoa, mà là anh em bạn bè quen biết. Vụ hôm nay khiến mọi người đều được mở rộng tầm mắt, có người cười nói:
- Không phải khách sáo. Đều là anh em một nhà. Anh Hồ này, tôi thấy đánh tên người tây này rất vui, chi bằng anh đưa chúng tôi ra nước ngoài làm, ở trong nước chỉ làm những vụ nhỏ cũng không thú vị gì, đều là người quen cả mà.

Hồ Khoa mỉm cười:
- Được, chỉ cần các anh em đồng ý, chờ có cơ hội, tôi đưa mọi người tới Việt Nam, Mỹ, Itali, gặp gỡ những băng đảng Mafia cấp thế giới.

Rất nhiều người vỗ tay:
- Được được! Cùng nhau xuất ngoại, tốt nhất là đi Nhật Bản, kiếm vào em chơi cho vui.

- Ha ha….

- Tên xấu xa kia!

- Được rồi, mọi người đừng làm ồn nữa, trò chơi đến đây là kết thúc.
Hồ Khoa nhìn ánh mắt đau đớn tới mức ngất đi của Joe nói:
- Vật nó dậy mang xuống dưới.

- Nhiều kiến như vậy, làm sao được?

- Tôi có cách!
Một người đem đến một nhúm cỏ khô.
- Vác gã lên nướng một tí là được.

- Ha ha…. Thật thâm độc!

Tuy nhiên, mọi người đều cảm thấy đây là một biện pháp tốt, nếu không nhiều kiến như vậy, ai đi bắt chúng? Ghê chết được.

Joe vốn đã ngất lịm đi, bị vài người vật qua vật lại, anh ta lại tỉnh dậy. Nhìn thấy những người kia ba chân bốn cẳng nâng mình lên, cho lên lửa đốt, gã ta liền giãy dụa:
- Xuống ------------- xuống

Xuống cái gì mà xuống, khênh lại đây!

Trò chơi càng lúc càng thú vị, bình thường đám người thích bày trò để thỏa mãn này đã làm mãi rồi nên không cần phải nghĩ ngợi nhiều, bọn chúng kéo Joe đến, banh hai chân gã ra, hong trực tiếp lên đống lửa.

- Á ------------á

Những tiếng thét thảm thiết vang lên, đám lông ở giữa đùi Joe bị cháy khét, bọn kiến từ từ rơi xuống đống lửa. Bọn người này rất tà ác, nướng mặt trước rồi liền quay lại nướng mặt sau, nhưng lại không làm gã ta bị bỏng.

Joe giống như rơi vào địa ngục vậy, bị ác quỷ quấn lấy, không ngừng giãy dụa, khóc lóc.

Nướng tầm hai ba phút, bọn kiến đều đã rơi hết, nhưng cậu nhỏ của Joe đã thành một mảng đen xì xì, nhìn chẳng ra cái gì nữa cả. Tuy nhiên có một điều có thể khẳng định rằng cậu nhỏ của gã ta cơ bản đã bị hỏng rồi, bị kiến cắn cho chẳng còn bao nhiêu nữa.

Rất nhiều người nhìn thấy lớp da trên cậu nhỏ của gã chỉ còn tí tẹo liền cười ngặt ngẹo đến chảy cả nước mắt. Hồ Khoa nói:
- Nhắc lại với mọi người một lần nữa là thủ đoạn này không được dùng với người trong nước mình. Xuống núi đi!

Mọi người liên tục đáp, ừ ừ!

- Chết thật - sao có thể như thế này?

Đợi đến lúc bọn họ đem người xuống, Liễu Hải vừa nhìn thấy, trời ơi! Joe vốn là người da trắng, bị bọn họ làm ra thành nửa trắng nửa đen. Có viên cảnh sát cảm thấy giữa bắp đùi của phạm nhân có chút kỳ quặc, liền nhìn kỹ, ngay lập tức kêu toáng lên:
- Cục trưởng Liễu, xem này! Cậu nhỏ của phạm nhân không thấy đâu nữa.

- Hả! Thế này thì thật là quá đáng!

- Có chuyện gì thế?

- Không biết! Có thể là anh ta cảm thấy lạnh, nên lúc sưởi ấm đã tự nướng cháy cậu nhỏ của mình!

Lời nói này đến quỷ cũng không tin nổi, bây giờ là lúc nào chứ? Mới đầu tháng mười.

Nhìn lấy Joe trong trạng thái trần truồng, mặt Liễu Hải nhăn lại:
- Mọi người về đi!

Những người này nhanh chóng rút lui, Liễu Hải nói với Hồ Khoa:
- Cậu còn không mau đi bệnh viện đi?

Hồ Khoa gật gật đầu:
- Cảm ơn cục trưởng Liễu! Chúng ta đi!

Joe giờ cảm thấy đỡ hơn lúc trước khá nhiều, nói với Liễu Hải:
- Các ngườii đối đãi với khách nước ngoài thế này à, tôi sẽ kiện các người!

- Anh ta nói gì?

- Không hiểu!

- Anh ta nói anh ta muốn đi, bảo chúng ta thả anh ta ra, mọi người không nghe thấy sao?

Mấy tên thủ hạ sửng sốt, nhìn cục trưởng Liễu đang ngậm điếu thuốc, giống như đang trêu tức tên ngoại quốc này vậy.

- Lấy bộ quần áo cho anh ta! Mấy tên khốn kiếp này.

Cục trưởng Liễu mắng, lập tức có người mang quần áo ra, Joe tuy rằng đứng còn không vững, nhưng dù sao cũng là một sát thủ có thể lực tốt, cầm lấy quần áo vẻ nghi ngờ rồi từ từ mặc vào người.

Cục trưởng Liễu chỉ vào chiếc Cadillac đã bị đập vỡ hết cửa kính, ra hiệu cho Joe, gã có thể đi được rồi.

Joe không hiểu gì cả, tha cho mình như này à?

Gã ta nhìn Liễu Hải, Liễu Hải nhìn gã gật đầu, vẫy tay bảo:
- Đi đi, đi đi!

Joe cuối cùng cũng tin, đi đến xe của mình. Khi lên xe, anh ta phát hiện trong xe có thêm một thứ, thứ này chính là khẩu súng mà hôm qua gã đem đi để tập kích bọn Hồ Lôi.

Joe có chút nghi ngờ, nghĩ mãi mà không có lời giải đáp, vì sao bọn cảnh quan Trung Quốc này lại thả mình? Nhưng gã ta nhìn thấy Liễu Hải tựa người vào bên cạnh xe hút thuốc, cười mà như không cười nhìn gã.

Gã ta khẽ cắn môi, vẫn nổ máy. Phía trước là sườn núi, bên dưới sườn núi kia có chỗ cua gấp, đây đúng là chỗ mà đêm qua gã ta truy kích bọn Ema.

Joe cố nén cơn đau từ giữa bắp đùi kia lại, lái xe hướng về trung tâm tỉnh lị. Rất nhanh, gã ta phát hiện phanh xe không ăn! Trong lúc hoảng loạn, Joe chửi lớn:
- Fuck ---

Nhìn chiếc Cadilla đi tới chỗ cua gấp, Liễu Hải giơ tay ra, một viên cảnh sát đưa cho anh một khẩu súng lục.

Liễu Hải ngắm bắn, bụp, bánh của chiếc Cadilla bị nổ, xe không điều khiển được, không có phanh, cứ thế đâm thẳng vào ven đường, sau đó rơi xuống vách đá cao trừng mấy chục mét.

Ầm ---- một tiếng nổ lớn vang trời, khói mù mịt.

Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Liễu Hải nói sự việc đã giải quyết xong xuôi, tên sát thủ ngoại quốc trong lúc chống lại sự truy đuổi của cảnh sát, cả người và xe đã lao vào vách đá bỏ mạng. Xe nổ, người bị cháy đen không thể nhận dạng được.

Sau đó trong bản tin thời sự cùng ngày đã đưa tin này. Đương nhiên, mục tiêu ám sát của sát thủ chuyển từ Ema sang Hồ Lôi.

Việc này, cảnh sát tỉnh có thể xác nhận, bởi vì đêm hôm đó, từng có người nhìn thấy sát thủ hành hung ngay trên đường. Nếu không phải là Hồ Lôi nhanh chân chạy thoát thì đã bị phơi thây tại chỗ rồi.

Liễu Hải vốn định đem Joe về, nhưng không ngờ đám Hồ Khoa kia lại gây ra chuyện này, nếu chẳng may tên sát thủ này bị dẫn độ về nước, có thể đem tới phiền toái cho Bộ Ngoại Giao. Bởi vậy, Liễu Hải chỉ có thể đưa ra hạ sách này.

Thông tin này tối mới phát, Michael nằm trong phòng đợi tin tức của Joe, Sam người y phái đi tiếp ứng gọi điện thoại báo Joe đã chết.

Nguyên nhân tử vong là do trong quá trình chạy trốn sự truy đuổi của cảnh sát bị tai nạn xe cộ dẫn đến tử vong. Hơn nữa y bị kẹt trong đám người, nhìn thấy cảnh sát dùng cần cẩn kéo xe lên.

Michael tức giận nghiến răng nghiến lợi, nuôi một thằng vệ sĩ vô dụng, hơn nữa y tin rằng, không bao lâu nữa sẽ điều tra ra mình. Bởi vậy, y lập tức hạ lệnh, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Ở sân bay, Michael bị cảnh sát bắt lại, bởi vì cảnh sát nghi ngờ anh ta đứng sau sai khiến và lập kế hoạch toàn bộ vụ tập kích này. Tập đoàn Hồ thị đã báo án với cảnh sát.

Hơn nữa Emi cũng đã chứng thực, sát thủ này đúng là vệ sĩ của Michael. Michael đứng trước nguy cơ bị khởi tố! Có khả năng sẽ bị trục xuất về nước.

Ngày thứ hai Emi vốn định đi Vĩnh Lâm, phát hiện Michael ra đi mà ko từ biệt. Sau đó cảnh sát lại đến tìm, xác nhận với cô về danh tính của Joe, Emi cảm thấy có chút kỳ quái, sau khi biết rõ toàn bộ sự tình cô lại càng cảm thấy kỳ lạ, Michael không có lý do gì để tập kích Hồ Lôi cả?

Nhưng cô giấu diếm những nghi ngờ này của mình trong lòng, chỉ khai nhận danh tính người chết với cảnh sát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.